Editor: Fuurin
*Ed: sắp đến tết rồi, tết xong thì đến lễ tình nhân, đột nhiên muốn rắc cẩu lương quá, dù bản thân mình cũng là cẩu Fa :))))))))
Phản ứng của Tinh Nhan khi nghe được câu này là gì nhỉ?
Thẹn thùng?
Tất nhiên không phải thế.
Cô nhíu mày, túm lấy cà vạt của anh, kéo đầu anh xuống, môi son ấn lên.
"Chúng ta về nhà..."
Về nhà rồi chậm rãi...
Ánh mắt trong suốt của Dung Ngọc bắt đầu chập chờn không rõ tâm trạng, anh nói: "Về nhà..."
"Cẩn thận đấy!" Nam phụ ở đằng sau túm lấy thầy Ngô bị té từ trên bậc thang xuống, nhìn khuôn mặt đờ đẫn của anh ta, hỏi một câu, "Thầy Ngô? Thầy không có sao chứ?"
Thầy Ngô nhìn anh ta, khóe miệng giật giật, nói, "Không sao, chỉ trượt chân thôi."
... . . .
"Sao rồi?" Người đại diện Hứa tỷ đưa cho cô một chai sữa, quan tâm hỏi.
"Chị hỏi thắt lưng em hay là vai diễn của em đây?" Tinh Nhan cầm sữa, nhìn chị, giọng nói rất bình tĩnh.
Khóe miệng Hứa tỷ co rút, cười ha ha hai tiếng, rồi nói, "Đương nhiên là vai diễn rồi."
Còn về phần thắt lưng thì...Buổi sáng lúc hóa trang, khi chị phải dùng gần hết hộp kem che khuyết điểm cho phần cổ của em...là đã biết tình hình chiến đấu gay cấn ra sao rồi, còn phải hỏi nữa à?
"Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì trăm phần trăm lấy được tới tay." Tinh Nhan nhíu mày, biểu hiện thẹn thùng khiêm tốn hoàn toàn không hề xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Hai bên đều tình nguyện, thì kịch liệt một chút chẳng phải là rất hợp lý sao?
Còn về nhân vật, bàn về tuổi tác về diễn xuất về mức độ nổi tiếng, bất luận là mặt nào thì cô đều là người thích hợp nhất còn gì.
"Vậy là tốt rồi." Hứa tỷ rõ ràng là rất tin tưởng cô, nghe thấy cô nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy đạo diễn có nói gì về thời gian gia nhập đoàn làm phim chưa, có bị trùng lịch với phim khác của em không?"
"Đạo diễn vẫn chưa nói." Tinh Nhan suy nghĩ một chút, rồi từ từ nói, "Nhưng mà chắc sẽ không đâu, một bộ khác hai ngày nữa em sẽ vào đoàn, còn bộ này thì gần đây Dung Ngọc chưa rảnh nên sẽ không quay gần đây đâu ạ."
Dung Ngọc là nam chính của bộ phim này, gần đây thì vẫn chưa khai máy đâu.
"Đúng nhỉ." Hứa tỷ như nghĩ đến điều gì, liền yên tâm. Dung Ngọc là nam chính của cả hai bộ phim, cho nên chắc chắn sẽ không có xung đột lịch trình rồi.
"Vậy chúng ta đi thôi. . ."
Nói xong, chị lại thấy Tinh Nhan vậy mà đang kiếm chỗ để ngồi xuống, tò mò hỏi, "Sao vậy em?"
Trong chốc lát hai người còn phải lên máy bay cho kịp giờ nữa.
Tinh Nhan thoải mái vặn nắp bình, mắt thoáng trông thấy một người đàn ông ôm lấy một cô gái trong sáng thanh thuần đi ngang qua, tên là gì nhỉ? Dù sao cũng là nữ chính.
Cô quay mắt đi, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, uống một ngụm sữa rồi trả lời: "Em chờ Dung Ngọc."
Dung Ngọc bị đạo diễn giữ lại, nhưng phỏng chừng lập tức sẽ ra ngay.
Kết quả đúng y những gì cô đoán, không để cô phải chờ lâu, khi nam chính ôm nữ chính ngồi xuống một bên kia, thì Dung Ngọc đã đi ra ngay.
"Đồ trọng sắc khinh bạn!"
"Chờ anh có lâu không?" Người đàn ông bước nhanh về phía cô, hoàn toàn làm lơ tiếng hét đầy giận dữ của đạo diễn sau cánh cửa.
Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên .
"Không lâu." Tinh Nhan chậm chạp ngáp một cái, dựa vào người anh, "Đi thôi."
"Ừ." Giọng nói Dung Ngọc dịu dàng, từng cử động đều tràn đầy ý che chở, hoàn toàn không thèm để ý đến tất cả những ánh mắt mọi người đang nhìn sang đây. Giữa hai đầu lông mày như ẩn chứa nắng ấm, hơi nheo lại đầy thỏa mãn, hào quang lưu chuyển, rạng rỡ sáng ngời.
Chậc, Hứa tỷ dứt khoát xoay người nhắm mắt làm ngơ, tự đi trước ra xe chờ họ.
... ...
Tại sân bay.
Trên băng ghế dài, một cô gái nằm úp ở trong lòng người đàn ông, hình như la đang ngủ bù, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô và bàn tay vững vàng ôm ngang hông bảo vệ cô.
Chỉ có điều, trong lúc lơ đãng, những người đi ngang qua đều nhìn thêm vài lần, càng nhìn càng thấy hơi quen.
Các fan hâm mộ đều được xưng là có cặp mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh, đặc biệt là khi nhìn thấy thần tượng nhà mình, dù có mang kính râm đeo khẩu trang đội mũ cực kỳ kín đáo, chỉ cần lộ ra một sườn mặt mơ hồ, bọn họ cũng có thể nhận ra được.
Hứa tỷ vốn hận không thể cách xa hai người này một trăm tám mươi cây số, nhưng nhìn thấy tình huống này, cũng có chút hoảng hốt, âm thầm lại gần, nói nhỏ: "Dung ảnh đế...Nếu không thì anh cứ đi trước đi. Cũng sắp tới giờ lên máy bay rồi."
Ý là dù sao có ở lại cũng không ở thêm được bao lâu nữa.
"Không cần đâu." Dung Ngọc kéo thấp mũ xuống một chút, nhìn người trong ngực, cười dịu dàng: "Cô ấy hơi mệt."
Vừa mới nếm thử tình dục, lại còn là hai bên tình nguyện, cộng thêm Tinh Nhan tương đối mạnh bạo, nên là hai người lăn qua lộn lại tương đối muộn mới nghỉ ngơi.
Anh ấm giọng nói: "Ngủ thế này thoải mái hơn, cứ để cô ấy ngủ thêm chút nữa đi."
"... Được."
Hứa tỷ nghẹn giọng, khóe miệng giật giật, lặng yên lùi về vị trí xa xôi của mình.
- - sao chị cứ luôn có cảm giác mắt bị chói muốn mù thế nhỉ.
Thôi đi, mặc kệ vậy, dù sao cả hai người họ cũng không tính giấu giếm làm gì, phát hiện thì cứ phát hiện đi.
Không biết là do hai người cải trang quá kín, hay là do nhìn thấy có người đang ngủ, tóm lại đến cuối cùng vẫn không có ai đến quấy rầy cả hai, rất nhanh sau đó, đã đến giờ phải lên máy bay rồi.
Tinh Nhan được đánh thức, vươn vai một cái, mơ mơ màng màng đẩy rớt thứ gì đó đang vuốt ve bụng mình.
Cô tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua bàn tay trên bụng mình, nhướn mày nhìn Dung Ngọc, hỏi, "Anh sờ gì vậy?"
Bên trong ánh mắt anh khi nhìn bụng cô như có vô vàn ánh sao lóe lên: "Em nói xem, hiện giờ bên trong liệu đã có một tiểu Nhan Nhan chưa nhỉ?"
Anh vừa mới nghĩ tới, hai người họ yêu thích việc thân mật trực tiếp, vì thế mấy hộp "áo mưa nhỏ" mua về chỉ dùng đúng một lần...sau đó toàn bộ đều đi vào sọt rác hết.
Tinh Nhan đẩy tay anh ra, nghĩ xa thật đấy.
Lại nhớ đến cái gì, Dung Ngọc nở nụ cười tươi, "Nhan Nhan, chúng ta đi kết hôn đi có được hay không?"
Bàn tay trên bụng thuận thế nắm lấy hông cô, người nào đó ấm giọng dụ dỗ, "Nhỡ đâu thì sao? Chúng ta không thể để cho mấy đứa nhỏ của mình danh bất chính ngôn bất thuận đúng không nào?"
Đột nhiên, Hứa tỷ xuất hiện, kín đáo nói một câu, "Nên lên máy bay rồi. . ."
Vốn là Dung Ngọc vì muốn để cho Tinh Nhan ngủ nhiều chút, nên đã kéo thật lâu, khi cô tỉnh lại hai người lại dính nhau một chỗ...chị chờ bọn họ lâu lắm rồi, thông báo lên máy bay đã lặp lại mấy lần, mắt thấy cửa lên máy bay sắp đóng, chị thật sự không nhịn nổi nữa mà lên tiếng!
Có! Chuyện! Gì! Không! Thể! Không thể để đó rồi vào đoàn làm phim hẵng nói sao? !
Chưa tới hai ngày nữa thôi, Tinh Nhan không biết rõ về hai đoàn làm phim lắm nên phải nói nhiều hai câu, chị có thể hiểu, nhưng Dung Ngọc rõ ràng đã biết rồi, còn lề mề nói hoài không dứt! Thì! Phải! Làm! Sao!
Dung Ngọc vỗ trán, bất đắc dĩ, một tay anh xách vali hành lý lên, tay khác nắm tay Tinh Nhan, đi về phía cửa lên máy bay.
Đi ngang qua Hứa tỷ, anh thở dài, giọng nói có chút u oán: "Ở bên nhau trong chốc lát chẳng phải là rất bình thường sao?"
Hứa tỷ: ...Là do chị độc thân hay thật sự là chị sai rồi?
Lúc đi đến tận cửa máy bay rồi anh vẫn còn muốn đi vào trong, Tinh Nhan nhìn anh chằm chằm, giơ tay định lấy lại vali từ trong tay anh, "Được rồi, anh trở về đi."
Dung Ngọc cười, tránh thoát bàn tay duỗi đến của cô, lấy từ trong túi áo ra một tờ vé đưa cho nhân viên, cười khẽ: "Anh chưa nói với em là anh cũng đã đặt vé rồi sao?"
Thế là ai kia một tay xách rương, một tay khác ôm lấy vai cô đi vào bên trong.
Nhìn vẻ mặt hơi ngơ ngác hiếm có của cô, anh cúi đầu cười đầy cưng chiều, dịu dàng thì thầm với cô: "Anh đã nói rồi, anh sẽ cùng em."
----- Hết chương 14 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...