Editor: Fuurin
Dung Ngọc nhìn Tinh Nhan, cả hai đều hiểu ý đối phương.
Hai người cùng đi về phía nhóm người kia.
Cả nhóm người sững sờ: "Ấy! Nhóm bọn này là bốn đồng rưỡi nha! Hai người tới đây làm cái gì!"
Tinh Nhan nhíu mày, mỉm cười, "Mấy người đếm sai rồi, là bốn đồng chứ."
"Không. . ." Có khả năng.
Trong lúc đang nói chuyện, cô liền vươn tay túm chặt lấy thầy Ngô, kéo mạnh.
"A a!" Thầy Ngô lập tức hiểu ra, lập tức lăn vào trong, khuôn mặt vặn vẹo la làng: "Mấy người...mấy người! Chuyện liên quan gì tới tôi chứ!"
"Thầy Ngô!" những người khác giờ mới kịp phản ứng, liền vội vàng kéo thầy Ngô lại, so với Dung Ngọc và Tinh Nhan lúc nào cũng tát cẩu lương đầy mặt người ta, thì bọn họ càng ưa thích thầy Ngô hơn!
"Để anh." Dung Ngọc dịu dàng cười với Tinh Nhan, nhưng hành động thì tuyệt đối không có phong độ của một quân tử ôn nhuận như ngọc, anh trực tiếp cầm lấy chân thầy Ngô rồi kéo ra ngoài.
"A a a!" Thầy Ngô kêu lên, hai tay anh ta ôm cứng ngắc cổ của nam phụ ở bên cạnh, hai chân thì bị nâng lên rồi lôi ra, cả người đều ở giữa không trung, tiếng la cao vút sắp banh nóc nhà: "Thả ra, thả tôi ra, đừng kéo nữaaaaa."
"A a! Đừng buông tay nha!" Còn có cả giọng nữ cao liên tục thét chói tai nữa.
Một nhóm người mười mấy cánh tay liều mạng túm lấy quần áo anh ta, giống như là đang dùng anh ta để chơi kéo co vậy, rối tinh rối mù hết cả lên.
Nam phụ cũng kêu gào thảm thiết: "Á, cái cổ, cái cổ của tôi!"
Cả người của anh ta đều bị thầy Ngô túm lệch sang một bên, vậy mà hết lần này đến lần khác còn có người ở đằng sau túm cổ áo anh ta, siết anh ta nghẹt thở đến đỏ mặt tía tai.
Người xem dưới sân khấu đã cười nghiêng cười ngả.
Còn mấy người trên sân khấu thì vừa la hét vừa quấn lấy nhau thành một cục, người MC quản trò kia thì đứng nhìn mà kinh ngạc đến ngây người .
Hình như anh ta nhìn thấy vài kẻ giả mạo làm minh tinh thì phải.
"Túm chặt, túm chặt lấy!" Nữ phụ hét
"Cái cổ! Buông ra!" Nam phụ la.
Vài người giằng co một chỗ.
Cho đến khi...
"Á á á! Ngứa!" cả người thầy Ngô run lên, vừa mạnh mẽ uốn éo cơ thể tránh kẻ đang cầm lông gà thọc lét mình, vừa cười vừa la: "Thả ra, thả ra!"
Nhân lúc anh ta không còn tí sức lực nào, Dung Ngọc liền túm lấy, hơi dùng sức, kéo...
...
Tinh Nhan ném cọng lông gà vừa mới tìm được đi, vươn tay kéo Dung Ngọc, "Còn khỏe không?"
"Hơi mệt chút." Dung Ngọc vui vẻ nhu hòa, nắm bàn tay nhỏ của cô trong tay mình, rồi lập tức đem tay khoác lên vai cô, "Nhan Nhan giúp anh với."
Thầy Ngô đang mệt mỏi tới mức không bò dậy nổi ở bên cạnh: ...
Lương tâm mấy người đâu hết rồi hả? ! Bộ cẩu độc thân là không được có nhân quyền sao?
"Nham. . . Nham hiểm." Mọi người vừa thở dốc vừa lau mồ hôi trên trán.
Người thoải mái nhất trong trò chơi này chính là Tinh Nhan, lúc bắt đầu kéo thầy Ngô cô chỉ hơi duỗi duỗi tay, sau đó liền bị Dung Ngọc đoạt làm ngay lập tức.
Mắt thấy một nhóm người đã tụ lại một chỗ, thầy Ngô liền nghiến răng nghiến lợi đi qua: "Tôi không tin!"
Anh ta cảm thấy mình đang cực kỳ liều mạng, khí thế rất mạnh mẽ, nhưng thực tế thì...phía trên màn hình là hiệu ứng những chiếc lá rụng thổi qua một cách thê lương.
Vài người khác: . . . Khụ.
Cái thế giới này quả thật là tràn trề ác ý...
Khán giả vỗ đùi cười ha ha ha ha ha liên hồi.
"Đã hết giờ!" MC tuyên bố vòng này người thắng vẫn là đội Khách Mời.
Thầy Ngô mới chỉ bò được nửa đường: ... . . .
Không hiểu có thêm sức mạnh từ đâu, mà anh ta đột nhiên bùng nổ. Đứng lên, lột phắt đồng phục rách rưới te tua của mình, bộc phát trên sân khấu như một con tinh tinh đang thịnh nộ: "Không thể nào!"
"Trò chơi này không có cách nào chơi hay hơn nữa à!" Anh ta vừa đi vừa nghiêng người về phía ống kính kêu đến đứt ruột đứt gan: "Lần nào người bị thương cũng là tôi, đúng là đang bắt nạt cẩu độc thân mà! !"
"A!"
"Á à!"
Anh ta phát điên chỉ sang phía đối diện, "Vừa nãy tôi thê thảm như vậy! Mà giờ họ còn ở đó khoe khoang tình cảm kìa!"
"Nhân tính đâu? Nhân tính đâu? Có còn nhân tính hay không hả? !"
"Tôi phải báo cảnh sát, trò chơi này kỳ thị nhóm cẩu độc thân chúng tôi! Nhất định phải báo cảnh sát."
Người xem cười đến nghiêng ngả, khách quý và MC trên sân khấu cũng không nín nổi mà cười dài.
Đạo diễn nhìn cảnh tượng mọi người ngã trái ngã phải, thì cười tít mắt. Vốn chương trình này đã là chương trình át chủ bài của kênh, số lần này lại còn vô cùng hài hước, cộng thêm hai vị người nổi tiếng, việc đoạt vị trí số một tuyệt đối dư sức!
Ba ván thắng hai, mặc dù đã nhận định là đội Khách Mời thắng, nhưng đội MC cũng ý chí chiến đấu sục sôi, bày tỏ vì tôn nghiêm nên ván cuối nhất định phải giành thắng lợi.
Trong quá trình đó tất nhiên cũng là vô cùng hài hước.
Nhóm Mc bị bắt đến bân cạnh cái bàn nước mướp đắng, bắt đầu nhận hình phạt, cống hiến thêm vào kho biểu cảm thật nhiều tư liệu sống.
Còn lại hai phút cuối chương trình, là lúc MC nói lời tổng kết và tuyên truyền.
"Vậy, chương trình hôm nay đến đây là đã sắp kết thúc rồi," Thầy Ngô gật đầu, thành khẩn nói, "Đương nhiên, mọi người đừng nên quên "Giang Sơn" chiếu ngày mười lăm tháng mười nha" .
"Sau đó thì rất vui khi lần này có thể mời được Dung ảnh đế và Quý ảnh hậu." Thầy Ngô nhìn hai người, cười rất chân thành, "Cũng rất mong hai người sẽ mang đến cho chúng ta nhiều tác phẩm hay hơn, tất nhiên chúng tôi cũng tin rằng, lần gặp mặt tiếp theo sẽ có thêm những thay đổi tích cực mới."
MC nữ bỗng ghẹo một câu: "Để tiếp tục ngược anh nữa à?"
"Ai!" Thầy Ngô lại bùng nổ trong phút chốc, anh ta gào lên "Là thay đổi tích cực nha!"
Hai chữ "tích cực" được nhấn rất mạnh.
Không khí vốn đang nghiêm túc lại bắt đầu lệch hướng.
"Đúng vậy, là thay đổi tích cực," nam phụ cười ha ha, cũng trêu chọc: "Cho nên, lần sau tôi cũng muốn tìm một bạn gái dẫn đến!"
Thầy Ngô tức chết, "Nói mình thôi không được sao? ! Ài!"
"Được."
Tinh Nhan suy nghĩ một chút, đôi môi đỏ tươi cong lên, "Tôi ấy à. . . Đại khái sẽ là đường con chữ S không còn...mặt trái xoan cũng không...bị nuôi thành mập mạp chăng?"
Á á á! Bị nuôi kìa? ?
Mấy người nói xem! Khi nào thì có thể sử dụng hình dung bị nuôi thành mập mạp này á á á!
A a a a a a a a!
"Phốc." Thầy Ngô thổ huyết, che ngực đưa mic cho Dung Ngọc, chân thành gửi cho anh ánh mắt, "Xin anh đó, đừng ngược nữa."
"Cẩu độc thân cần được bảo tồn."
Người hâm mộ là một loài rất nhạy cảm, dự cảm kỳ lạ nào đó hiện ra trong đầu làm họ phải vội vã bình ổn hô hấp.
Dung Ngọc mỉm cười, ôn tồn tao nhã nói, "Yên tâm đi, sẽ không ngược anh nữa."
Anh hiền hòa cười một tiếng, "Lần sau để con tôi Tiểu Dung Nhan đến chơi với anh nha."
Tinh Nhan nghe thấy lời này, thì quay ngay đầu lại, khóe mắt nhếch lên, "Anh tự sinh đi."
Nghĩ thật xa nhỉ.
Dung Ngọc cầm tay cô, sóng mắt dập dờn, dịu dàng đồng ý, "Được."
Thầy Ngô: ... F*ck you! Sinh con vẫn muốn ngược anh ta là sao? !
Fan: ... ! ! !
A a a a a a a a a a a a!
Sắp điên sắp điên sắp điên rồi!
Cái gì mà "con tôi"! Cái gì mà "Tiểu Dung Nhan"! Cái gì mà "anh sinh" chứ!
A a a a a a a a a a a a! Người xem và fan bị hành động của hai người làm cho phát điên, đều cuồng loạn hét lên.
Ngọt chết mất, ngọt chết mất thôiiiiiiiii! ! Cho đến khi bọn họ ra khỏi khán phòng với cái cổ họng đau rát, họ đều không hề cả thấy, đầu óc trống rỗng, trên mặt viết rõ mấy chữ: "Tốt lắm, chớ làm phiền."
Bên cạnh đó.
Tâm trạng của Dung ảnh đế nãy giờ rất tốt, khóe miệng luôn nở nụ cười đầy vui vẻ.
Lúc xuống sân khấu.
Quẹo vào chỗ góc khuất.
Bỗng năm ngón tay anh len vào bàn tay Tinh Nhan, nghiên người tiến, ngậm lấy vành tai cô, cúi đầu dụ dỗ: "Hai chúng ta cùng nhau sinh, nhỉ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Ngọc OS: Một người làm thế nào mà sinh được chứ. Nhan Nhan à, chúng ta cùng nhau sinh đi mà!
----- Hết chương 13 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...