Tô Phong Lãng cứ ngồi ngây như vậy nhìn Quý Diệp một hồi lâu, đến khi cô bé kia chào tạm biệt cô và đưa cho cô thêm một cái kẹo, anh mới thu hồi tầm mắt.
Đưa cô bé đó ra khỏi cửa phòng rồi, Quý Diệp ngoảnh đầu: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừm, cô nói đúng, tôi thấy ngủ rất ngon."
Quý Diệp nghe xong cũng thấy vui vẻ.
Cô giúp thần tượng của mình có thể ngủ được đó!
Tô Phong Lãng không thể phủ nhận, đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua anh không giật mình tỉnh dậy giữa giấc, cứ thế ngủ một lèo mấy tiếng đồng hồ.
"Quý Diệp."
"Hả?"
"Cô có siêu năng lực sao?"
Quý Diệp bật cười: "Anh Tô, anh nói gì vậy?"
"Tôi đã thử qua rất nhiều loại thuốc mà vẫn không ngủ ngon được, tôi gặp cô một cái mà ngủ được nhiều như vậy, cô chính là siêu nhân rồi còn gì?"
Đến đây cô bật cười thành tiếng, ôm bụng: "Anh Tô, anh thật hài hước nha!"
Tô Phong Lãng ra vẻ đăm chiêu như công nhận điều mình nói là đúng.
Quý Diệp chính là nữ siêu nhân!
Còn Quý Diệp thì cứ cười ha hả mãi, Ảnh đế nói chuyện cũng thật là đáng yêu!
"Anh có thể coi như vậy, tôi đã từng tốt nghiệp loại xuất sắc bằng tâm lý học bên Canada đó."
"Cô từng đi du học sao?"
"Ờm, đúng vậy, năm tôi mười sáu tuổi, hai mươi tuổi quay về nước tiếp tục học thêm một năm nữa rồi mới đi làm."
Năm Quý Diệp mười sáu tuổi, Quý Phương Phương vì ghen ghét việc Quý Diệp lúc nào cũng hơn cô ta về mọi mặt, nên cô ta bày ra trò cắt ghép ảnh Quý Diệp đang đi uống rượu, hút thuốc, chơi bời quán bar với đàn ông rồi âm thầm truyền tin cho Quý Thịnh biết.
Trương Di Thanh lúc đó còn thêm mắm dặm muối, Quý Thịnh rất tức giận, liền tống cổ cô ra nước ngoài để giữ cái sĩ diện hão của ông ta.
Nhờ tài năng học tập thiên bẩm của mình, Quý Diệp trở thành học sinh trẻ tuổi nhất trường Đại học bên đó, sự xuất sắc của cô cũng khiến các giáo viên phải thán phục, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể học được những thứ mà ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc đã hiểu.
Sau khi đào tạo bên Canada xong thì Quý Diệp quay trở về nước, tiếp tục học đại học thêm một năm, gặp Quân Thành Vũ.
Sau đó cô học thêm một năm nữa rồi đi thực tập ngay, Quân Thành Vũ vẫn phải học thêm hai năm nữa.
Anh ta vừa ra trường được một năm thì cầu hôn, rồi câu chuyện tiếp tục...
Nghĩ đến đây đột nhiên Quý Diệp thở dài một hơi.
Tô Phong Lãng hỏi cô: "Sao thế?"
"Không có gì, tôi chỉ vừa mới nghĩ lại một số chuyện cũ mà thôi."
"Cô còn trẻ như vậy mà đã làm bác sĩ, thật ngưỡng mộ!"
"Haha, quá khen tôi rồi."
Tô Phong Lãng nhìn lên đồng hồ.
"Quý Diệp, tôi mời cô bữa tối nhé,được không?"
Anh hơi dè dặt.
Sợ cô bận, hoặc từ chối anh.
Quý Diệp cười nhẹ, cô gật đầu:
"Tôi rất vui lòng, nhưng chỉ sợ anh mà ra ngoài đường ăn tối với tôi thì anh sẽ lại bị đưa lên các mặt báo đấy."
Đầu Tô Phong Lãng cúi xuống.
Quả thật anh không hề tiện để mời Quý Diệp ăn tối ở mấy nơi như nhà hàng được.
Thấy anh có vẻ hơi khó xử, Quý Diệp nảy ra một ý: "Thế này đi, hay là mua đồ rồi về nhà tôi nấu? Tôi thích nấu ở nhà hơn là ăn ngoài.
Với lại tôi cũng muốn thần tượng của tôi nếm thử đồ ăn fan nấu ra sao đó!"
Tô Phong Lãng cảm thấy ý kiến này không tồi, anh gật đầu: "Như vậy cũng được."
Bản thân anh cũng chẳng muốn ra ngoài tiếp xúc cho lắm, chỉ là mời Quý Diệp một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn với cô ấy mà thôi.
"Ừm, thế nhé.
Hẹn gặp lại anh vào sáu giờ."
"Được, chào cô."
Tô Phong Lãng lại đeo khẩu trang, đội mũ, lén lút ra khỏi nơi này.
Quý Diệp ngồi phịch xuống ghế, cô thở ra một hơi, làm người nổi tiếng thật không dễ dàng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...