Xe dừng ở trước bệnh viện, đích thân Hoắc Từ Minh bế Đồng Miên Miên xuống xe lao vào trong, miệng không ngừng gọi tên cô.
“Miên Miên, tỉnh lại đi em, em mau nhìn anh, nhìn anh đi.”
Hoắc Tiểu Ngọc đuổi theo phía sau chứng kiến cảnh này không khỏi đau lòng, cả đời cô sống hai mươi năm năm chưa từng thấy Hoắc Từ Minh rưng nước mắt, huống chi giờ đây anh lại đang khóc vì Đồng Miên Miên, từng cơ thịt trên mặt anh mới nhăn nhúm làm sao, tột cùng khổ tâm chỉ mau chóng muốn Đồng Miên Miên tỉnh lại.
“Bệnh nhân bị làm sao?” Các bác sĩ y tá đẩy giường tới chỗ Hoắc Từ Minh, vừa hỏi vừa liếc mắt đánh giá tình hình.
“Động thai rồi, mau đặt cô ấy lên cáng thương.
Người nhà đi làm thủ tục nhập viện đi.
Mau, đưa cô ấy vào phòng cấp cứu, đem bình oxi tới đây!”
Bệnh viện bỗng náo nhiệt bởi những âm thanh này, khiến người ta nghe nhói lòng đến lạ.
Chạy theo cáng thương, đôi tay dính máu của Hoắc Từ Minh không ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé bất động của Đồng Miên Miên.
“Miên Miên.
Em phải cố lên, em phải cố lên!”
“Người nhà bệnh nhân ở bên ngoài đợi.”
Đến trước cửa phòng cấp cứu, các y bác sĩ ngăn Hoắc Từ Minh và Hoắc Tiểu Ngọc lại, không cho ai vào trong.
“Buông ra, để tôi vào trong với cô ấy.” Hoắc Từ Minh đầu tóc rối bù, anh túm cổ áo bác sĩ lớn tiếng.
Bác sĩ gặp tình cảnh này quá nhiều đến chán ngán, không những không tức giận mà còn nghiêm túc nói.
“Nếu muốn cứu vợ con anh, tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi cầu trời thay vì cản đường chúng tôi cứu bệnh nhân.”
Lời nói quả nhiên có tác dụng khiến Hoắc Từ Minh buông thõng đôi tay, bần thần nhìn Đồng Miên Miên bên trong, cửa phòng bệnh lập tức khép lại, đèn cảnh báo đang cấp cứu bên trên lập tức sáng một màu chói mắt.
“Anh…” Hoắc Tiểu Ngọc đi tới, muốn nói vài câu an ủi.
“Cô ấy sẽ không sao chứ? Tiểu Ngọc, anh phải làm gì bây giờ.” Anh nhìn bàn tay dính máu của mình, nghẹn ngào.
Hoắc Tiểu Ngọc đưa tay lên lau nước mắt.
“Nhất định sẽ không sao, anh đừng lo lắng.”
“Anh có thể không lo lắng ư.” Hoắc Từ Minh bơ phờ nhìn Hoắc Tiểu Ngọc khiến đối phương á khẩu không dám nhìn anh nữa.
Hai người ngồi bên ngoài ghế chờ im lặng, hành lang bệnh viện vắng tanh không một bóng người.
Đến hơi thở nặng nề còn lọt rõ vào tai.
“Miên Miên à…” Anh co rúm môi lại, đôi mắt đen ánh nước liên tục nhìn phòng cấp cứu vẫn đang không có động tĩnh gì.
Đồng Miên Miên sinh sớm hơn dự định những ba tuần, có trời mới biết cô có mệnh hệ gì hay không.
“Lâu như vậy, sao vẫn chưa ra.” Anh khàn đặc giọng.
Hoắc Tiểu Ngọc đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh lại mở, một bác sĩ ra ngoài ngó nhìn xung quanh.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Hoắc Từ Minh đứng dậy đi tới, gấp gáp.
“Tôi là người nhà cô ấy.”
Bác sĩ nói.
“Động thai rồi, bây giờ chỉ có cách sinh mổ, nếu cậu đồng ý thì kí vào đây.”
Hoắc Từ Minh đến cầm bút còn run tay, kí xong lại nghe thấy bác sĩ đó nói.
“Trong trường hợp xấu nhất, mẹ và bé, người nhà giữ ai?”
Hoắc Tiểu Ngọc tái mét mặt.
“Không thể nào!”
Hoắc Từ Minh thở dốc cầm lấy tay bác sĩ hạ giọng.
“Xin bác sĩ hãy cứu hai người họ, xin hãy cứu mẹ con cô ấy.”
Lựa chọn giữa hai người quan trọng như sinh mệnh của Hoắc Từ Minh, anh có thể làm điều đó ư?
Bác sĩ nhìn Hoắc Từ Minh như nhìn thấu tâm can anh, cuối cùng không hỏi nữa mà vỗ vai Hoắc Từ Minh một cái.
“Đây là việc chúng tôi nên làm, yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Hoắc Từ Minh vò đầu mình úp mặt vào tường, anh liên tục đấm vào tường một cách yếu ớt.
Ai có thể ngờ người cao lãnh như anh lại có ngày vì một người phụ nữ quan trọng lại thành ra như thế này.
Đồng Miên Miên nếu không còn, anh không thể tưởng tượng được tương lai của anh sẽ ra sao…
“Anh, em ở đây canh chừng, anh về thay đồ đi.” Hoắc Tiểu Ngọc cất giọng.
Hoắc Từ Minh lắc đầu, anh làm sao có thể để Đồng Miên Miên một mình ở đây chịu khổ.
Thâm tâm anh không cho phép làm điều đó.
Không biết chờ đợi đến bao lâu ở bên ngoài, cho đến khi từ trong phòng cấp cứu bỗng có giọng trẻ con khóc, ban đầu nho nhỏ, lúc sau lại đủ lớn để người bên ngoài nghe thấy.
“S…sinh rồi!” Hoắc Tiểu Ngọc lập tức đứng bật dậy cười mừng rỡ, cô nắm lấy tay anh trai.
“Chị ấy sinh rồi, sinh rồi!”
Hoắc Từ Minh đến đứng dậy còn không còn sức, anh khô khan cổ họng, đôi môi khẽ run, xong anh lại cười hạnh phúc.
Đồng Miên Miên sinh rồi, đã sinh cho anh một thiên thần bé bỏng.
Cửa phòng mở ra sau một hồi lâu người bên ngoài chờ đợi.
“Bác sĩ, cô ấy, cô ấy thế nào rồi?” Hoắc Từ Minh hấp tấp đi đến.
Nhìn bộ dạng người cha mong ngóng vợ, mong ngóng con như này khiến bác sĩ và y tá ai cũng cười tựa như chúc mừng.
“Chúc mừng anh, tuy cô ấy sinh trước dự định nhưng đứa bé rất khỏe mạnh, là một bé trai kháu khỉnh, đẹp như anh vậy.”
Hoắc Từ Minh hạ tay xuống, anh cười, lại muốn đi vào trong gặp Đồng Miên Miên.
“Không được, cô ấy còn đang rất yếu, người nhà chớ nóng vội thăm n.
Đợi khi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ thông báo.”
Ở nhà một mình khiến Lưu phu nhân bấy giờ mới thấy căn nhà này xem ra vốn không nhỏ bé thấp hèn như bà nghĩ, tay bà cầm chặt điện thoại không biết mong chờ điều gì.
Điện thoại vừa kêu lên một tiếng bà lập tức nghe máy, đủ để đối phương biết bà cũng đang lo lắng.
“Mẹ, chị ấy đã vượt cạn thành công, cả mẹ lẫn con đều an toàn.”
Lưu Ly thở phào một cái, bỗng đầu óc nhẹ nhõm như vừa thả đi được một tảng đá to khi nghe Hoắc Tiểu Ngọc báo cáo tình hình.
Bằng không nếu mẹ con cô ta xảy ra chuyện gì bà cũng ray rứt.
Ngồi xuống ghế, Lưu Ly bắt đầu nhớ lại vẻ mặt kiên cường của Đồng Miên Miên.
Bà để cô ta đứng im lâu như thế cô ta cũng không một lời phàn nàn mà đi tới ghế ngồi xuống, gắng gượng đến mức ấy, có thật là vì muốn lợi dụng Hoắc Từ Minh con trai bà không?
Bên ngoài nhà của Hoắc Từ Minh, hình bóng nam nhân quen thuộc ngước lên ô cửa sổ quen thuộc, khuôn mặt âm u.
“Nghe tin gì chưa, tiểu thư Miên Miên sinh rồi.”
“Ôi thật sao? Sinh non như vậy, chắc chắn rất khó khăn.”
“Thật là, không biết cô ấy đã phải chịu đựng những gì đến mức động thai thế này.”
Từng câu từng chữ của đám người hầu từ bên ngoài ngôi nhà đi mua thức ăn sống về đều lọt vào tai Bách Gia Yến, một chữ anh nghe cũng không bỏ sót.
“Mấy người nói gì, Đồng Miên sinh non sao, cô ấy hiện giờ đang ở đâu?” Bách Gia Yến đi tới giữ mạnh cổ tay một người cao giọng.
Bọn họ bị Bách Gia Yến dọa cho một phen liền cảnh giác.
“Anh là ai thế, buông tay cô ấy ra.”
“Mau nói!” Anh lạnh giọng khiến đám người bọn họ tái mét mặt mày.
Ngoan ngoãn nói ra nơi Đồng Miên Miên đang ở.
Biết được địa điểm nơi mà Đồng Miên Miên sinh con, Bách Gia Yến đội mũ bảo hiểm, lao chiếc moto phân phối lớn đi thật nhanh như một con báo đen khiến người đi đường không ngừng buông lời chửi rủa, nói rằng anh là đang muốn chết.
Vừa đi đường Bách Gia Yến vừa vui mừng, nhưng cũng đan xen cảm giác tội lỗi mà nhói lồng ngực.
Liệu có phải vì anh mà cô mới bị đả kích làm cho động thai không….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...