Đôi mắt Thẩm Vũ dần đục ngầu, tràn đầy dã thú, cô ta đứng bật dậy muốn lao tới chỗ Đồng Miên Miên.
“Á, các người làm gì vậy, buông tôi ra, buông ra!”
Thật không may, Thẩm Vũ chằng thể động tới một sợi lông tơ của Đồng Miên Miên, vừa mới đứng dậy đã bị mấy tên đàn em của Hoắc Từ Minh đứng ngay phía sau giữ chặt hai tay, cả người đều bị kiểm soát không thể manh động.
Cô ta đau đớn thét lên nhưng nhận lại từ Hoắc Từ Minh chính là cái nhìn lạnh nhạt, Hoắc Từ Minh của cô ta đâu rồi, người đàn ông không lọt mắt xanh người phụ nữ nào ngoài cô ta đâu rồi.
Anh thậm chí không chê bai cô ta từng bị đám người xấu xa vấy bẩn mà đăng ký kết hôn, người luôn cưng chiều Thẩm Vũ giờ đây đã không còn nữa.
Lẽ nào trước đó khi gặp nhau trong mắt anh không phải ánh lên tia yêu thương muốn chăm sóc cả đời, mà là thương cảm, muốn bù đắp thôi sao?
Giờ mới có thời gian để suy nghĩ lại từ đầu, rõ ràng ngoài mặt Hoắc Từ Minh luôn đáp ứng mọi nhu cầu của Thẩm Vũ, nhưng anh lại chưa từng tổ chức một hôn lễ đàng hoàng với cô ta, hai người kết hôn chính là một bí mật, ngoài Hoắc Từ Minh và Tả Quân Sơn đàn em thân cận của anh ra, Thẩm Vũ chưa từng được biết đến người thân của anh, cô ta vốn chưa từng được anh để mắt tới ư…
Là ‘thú nuôi’ thôi… Chẳng trách không đủ sạch sẽ sinh cho anh một đứa con bế bồng, thừa kế.
Thẩm Vũ lắc đầu lia lịa.
“Hoắc Từ Minh, anh có từng yêu em chưa? Anh phải từng yêu em rồi, lòng tốt bụng của anh không thể nào trao cho em mà không có lý do.”
Anh ngồi vắt chéo chân nhàn nhã, tay vắt lên thành ghế ưu tư, sau đó mỉm cười với Thẩm Vũ.
“Thẩm Vũ, anh có từng nói yêu em?”
Thẩm Vũ thở hắt ra.
“C…chưa từng.”
Câu trả lời của Thẩm Vũ khiến Hoắc Từ Minh hài lòng gật đầu.
Còn Đồng Miên Miên lại ngơ ngác.
Vợ chồng với nhau lại chưa từng nghe Hoắc Từ Minh nói lời yêu, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây? Bọn họ có điều gì giấu diếm cô sao.
“Thẩm Vũ tiểu thư, mời cô ký.”
Người của Hoắc Từ Minh lên tiếng.
Thẩm Vũ run run nhìn xấp giấy lạnh lẽo, cô họng khô khan không thể cất thêm lời nào.
Đáng chết, cứ nghĩ mình thật may mắn khi bị bọn Nhật Bản xấu xa hãm hiếp để gặp được anh, gặp được anh chính là món hời lớn nhất cuộc đời cô ta, bây giờ bắt buộc phải ký đơn ly hôn, cô ta không cam tâm!
Đồng Miên Miên, chỉ vì cái thai trọng bụng thôi sao.
Vì cái thai đó mà cô nghĩ mình có được tất cả mọi thứ ngay cả Hoắc Từ Minh của tôi? Không hề! Tôi tuyệt đối không dâng ‘thần tài’ của mình cho người khác, cô chuẩn bị đi gặp diêm vương đi!
Đặt bút xuống bàn, đơn ly hôn đã ký xong.
Thẩm Vũ như người mất hồn ngồi im bất động.
“Vất vả cho em rồi, nghỉ ngơi đi.” Hoắc Từ Minh dìu Đồng Miên Miên đứng dậy, chào tạm biệt Thẩm Vũ rồi cứ thế rời khỏi biệt thự hoa lệ đã từng như tòa lâu đài của anh và Thẩm Vũ.
Trong xe, Đồng Miên Miên liên tục nhìn lén Hoắc Từ Minh rồi lại quay đi, cho đến khi đối phương cảm thấy không vui mới lên tiếng.
“Em muốn hỏi gì.”
Đồng Miên Miên lắp bắp.
“Anh…với Thẩm Vũ là sao vậy?”
Hoắc Từ Minh đảo mắt qua cô nhếch mép châm biếm.
“Không phải việc của em.”
“Không phải thì thôi.” Đồng Miên Miên nhẩu mũi quay đi, khó ưa thật, Hoắc Từ Minh này vĩnh viễn không khiến cô dễ chịu hơn khi ở gần.
Hạ cửa kính xe xuống, trời sắp sang thu rồi, gió tạt qua thôi cũng mát lạnh đến sảng khoái.
Thật muốn hòa mình vào thiên nhiên, quên đi cuộc sống hiện thực.
Đồng Miên Miên khẽ mỉm cười đưa tay ra bên ngoài cửa xe đón gió.
Hoắc Từ Minh đưa cô quay trở lại căn nhà gần biển, khi vào trong anh không quên nhắc nhở.
“Tạm thời chúng ta ở đây, nhà mới tôi sẽ cho người thi công nhanh chóng.”
Lại là hai từ ‘chúng ta’ đáng ghét khiến Đồng Miên Miên sởn cả da gà, cô ngờ vực.
“Chẳng phải nhà này anh mua cho tôi thôi sao?”
Hoắc Từ Minh cởϊ áσ khoác ra đi qua cô.
“Nhà em khác gì nhà tôi ư? Đừng quên thân phận của em.
Điều số ba trong hợp đồng, trong thời gian hợp đồng chưa kết thúc bên B phải coi bên A như chồng mình, quan tâm chăm sóc không được phản ánh.”
“Hả? Có điều này trong hợp đồng?” Đồng Miên Miên há hốc miệng.
Khi ký hợp đồng là ở trong xe ô tô, hơn nữa cô lại cứ thế mà ký vào, không thèm đọc qua dù là một chữ.
Hoắc Từ Minh quay lại cười thỏa mãn như một tên lưu manh chính hiệu.
“Miên Miên, em thật ngây thơ.”
Hai người trở về đã là ban đêm, đầu bếp trong nhà nấu thức ăn bổ dưỡng xong Hoắc Từ Minh đều bắt cô ăn rất nhiều, ăn đến khi cô no bụng.
“Tôi không ăn được nữa.” Đồng Miên Miên ôm bụng nhắm mắt.
Trong nhà có rất nhiều phòng, Hoắc Từ Minh đặt cô đến giường, kéo chăn giúp cô xong cũng tắt điện ra ngoài luôn khiến Đồng Miên Miên rất ngạc nhiên.
Không phải chứ… Hoắc Từ Minh không làm gì cô sao?
Suy nghĩ này vụt qua đầu khiến Đồng Miên Miên đỏ hết mặt mày, tự đưa tay lên vỗ vỗ hai má một cái, cô lập tức không nghĩ ngợi nữa mà ngủ luôn.
Bên ngoài cánh cửa phòng ngủ của Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh đứng dựa thân hình cao ráo vào cánh cửa gỗ đắt tiền, khóe miệng hơi nhếch sau đó rời khỏi nhà.
Sáng hôm sau Đồng Miên Miên vươn vai ngồi dậy, cô khẽ ngáp một cái.
“Tiểu thư, cô dậy rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, cô đi đánh răng đi ạ.”
Đồng Miên Miên giật nảy mình khi nghe thấy một đám người phụ nữ đứng bên cạnh giường mình hơi cúi đầu đồng thanh, ai nấy đều mặc bộ đồ giúp việc gọn gàng, tóc tai chải chuốt đơn giản nhưng thuận mắt.
Cô giật giật khóe miệng, đây không phải ý của Hoắc Từ Minh đấy chứ?
Đồ ăn sáng đều là món ngon, hầu hết tốt cho thai phụ, Đồng Miên Miên ăn vừa miệng, chỉ có vài món mới ngửi thì có chút khó chịu nơi cổ họng, giai đoạn thai nghén này thật khó khăn.
Cô sờ tay xuống bụng, cười dịu dàng.
“Con à, con làm mẹ khổ lắm đấy có biết không?”
Ăn sáng xong vài người lại đến chào hỏi Đồng Miên Miên, đưa cô đến một căn phòng rộng rãi có cửa kính lớn hướng về phía biển.
Biết nơi này sớm một chút thì có thể ngắm bình minh với hoàng hôn rồi!
“Tiểu thư, chúng ta tập yoga để cải thiện sức khỏe.”
Thì ra là phòng tập yoga.
Đã từ lâu cô cũng chưa tập bộ môn này…
“Tiểu thư, đây là thuốc bổ, cô mau uống đi ạ.”
“Tiểu thư, đến giờ xem phim rồi ạ.”
“Tiểu thư, cô có cần xoa bóp gì không ạ?”
“Cô có khó chịu ở đâu không thưa tiểu thư?”
“Tiểu thư, chúng tôi giúp cô làm móng tay.”
“Tiểu thư, tôi giúp cô trang điểm nhẹ nhàng một chút.
Cô yên tâm, đều là mỹ phẩm từ thiên nhiên, rất tốt cho thai phụ.”
“Tiểu thư, váy của cô đây ạ.
Chúng tôi sẽ theo hầu tiểu thư ra ngoài đi mua sắm ạ.”
Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư…
Bọn họ luôn miệng tiểu thư không biết mỏi lưỡi hay sao?
Đồng Miên Miên hoa hết cả mắt, gần như từng giây từng phút của cô Hoắc Từ Minh đều đã thiết lập sẵn, cô như một Đồng Miên Miên đã được lên dây cót sẵn sàng làm theo chỉ định.
Cuộc sống bình ổn như thường thoáng cái biến mất sau một đêm, cô bây giờ chính là bà chủ của cả một ngôi nhà lớn mà cả đời cô chưa từng nghĩ mình sẽ chạm chân tới.
Sau khi mặc xong đồ bọn họ đưa, rất nhiều món trang sức đáng giá đều được bọn họ đeo lên người Đồng Miên Miên.
Cô hoàn toàn lột xác từ một con vịt xấu xí lên làm thiên nga lộng lẫy.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi, xe đã đợi bên ngoài.”
Đồng Miên Miên cười khổ một cái rồi phe phẩy tay lên không trung.
“Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, cứ gọi tôi là Miên Miên thôi.”
Bọn họ nhìn nhau một cái rồi tươi cười với Đồng Miên Miên.
“Vâng thưa tiểu thư Miên Miên!”
“…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...