Sáng hôm sau đúng giờ cửa phòng Đồng Miên Miên đã có tiếng động, Đồng Miên Miên có thói quen dậy sớm từ lâu, lúc này cô đã tắm rửa xong hết rồi, chân vẫn còn hơi đau nên đi chầm chậm tới cửa.
“Đây là bữa sáng của tiểu thư ạ.” Một nhân viên ăn mặc lịch sự hơi cúi gập người chào hỏi Đồng Miên Miên, tay cậu ta còn đẩy một chiếc bàn đồ ăn được đậy kín nắp rất lớn.
Đồng Miên Miên cười đông cười tây.
“Tôi có gọi đồ ăn sáng ở đây đâu?”
Cậu nhân viên khách sạn cười nghề nghiệp.
“Đồ này tiểu thư không phải trả tiền ạ.”
Không phải trả tiền? Lẽ nào là Hoắc Từ Minh đặt đồ ăn sáng cho cô ư…
Đồng Miên Miên mở rộng cửa phòng cho cậu ta đẩy xe vào bên trong, sau khi sắp xếp đồ ăn đâu vào đấy cậu nhân viên mới một lần nữa cúi người chào tạm biệt Đồng Miên Miên và chúc cô ăn ngon miệng.
Trước giờ không quen được người khác phục vụ tận miệng như này, Đồng Miên Miên có chút không quen, nghi ngờ nhìn đồ ăn trên bàn.
Cửa phòng một lần nữa lại vang lên tiếng cốc cốc, Đồng Miên Miên đi tới mở cửa, lần này vừa nhìn thấy đối phương cô đã muốn đóng cửa ngay lập tức.
“Khoan đã!” Bách Gia Yến chặn cửa, mày nhíu lại.
“Anh đúng là âm hồn không tan.” Đồng Miên Miên không kiêng nể gì, nhất quyết không để Bách Gia Yến vào bên trong phòng mình.
“Cho tôi vào thì chết cô sao.”
“Đương nhiên rồi.
Anh đi về với mỹ nhân của anh đi, sáng sớm đã gặp anh rồi, tí phải đi rửa mặt lại mới được.” Đồng Miên Miên hất mặt cao giọng đuổi người.
Bách Gia Yến nheo mày lại, giọng nói có chút đáng thương.
“Dù gì tôi cũng là người gọi đồ ăn sáng tới, đồ cũng đã nhận rồi, không thể để tôi ăn chung sao, keo kiệt như vậy…”
Đồ ăn sáng vừa nãy là do Bách Gia Yến gọi cho cô? Đồng Miên Miên nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ, xong thấy anh ta không giống nói dối, liền bất đắc dĩ mở cửa cho người vào trong.
“Ây da, tôi nói Đồng Miên Miên cô đây có khi nào là đại gia ngầm không, phòng cũng là phòng vip cơ đấy.” Bách Gia Yến vào trong ngó trước ngó sau.
“Anh cũng phòng vip còn gì.” Đồng Miên Miên trả lời cho có lệ.
Cả hai ngồi xuống bàn ăn, mặt đối mặt với nhau, còn chưa kịp đưa miếng thức ăn lên miệng Đồng Miên Miên lại nhận được một tiếng gõ cửa nữa.
Hôm nay ngày gì thế!
Đồng Miên Miên đi ra mở cửa bằng khuôn mặt không mấy hữu hảo.
Trước mắt cô lại là một bàn thức ăn y như bàn thức ăn vừa nãy, nhưng người đưa đến là một nhân viên khác.
“Thưa cô, có người gọi thức ăn sáng cho cô.”
“Là ai?” Đồng Miên Miên hết nói nổi, đưa tay lên bóp trán.
“Là vị khách đã đặt phòng giúp cô.”
Đồng Miên Miên chợt bình tĩnh lại nhìn bàn thức ăn, cũng không thể vứt hết chỗ đồ ăn đắt tiền này, thôi thì đành đứng sang một bên cho phục vụ đẩy vào trong.
Đợi khi cậu phục vụ đi thì Bách Gia Yến đứng dậy đi đến ngó nhìn.
“Bình thường cô ăn nhiều vậy à?”
Anh ta nghĩ cô là con heo hay sao mà ăn được hết đống thức ăn này chứ.
Đồng Miên Miên vươn tay xuống, lấy một cái bánh bao ở bàn mà Hoắc Từ Minh đã gọi cho cô, đưa lên miệng ăn rồi nhìn Bách Gia Yến.
“Theo anh thì sao.”
Bách Gia Yến cười ha ha.
“Không sao, phụ nữ ăn nhiều có phúc.”
“Phúc gì vậy?”
Bách Gia Yến vuốt mũi.
“Phúc mập như heo.”
Đồng Miên Miên nhìn anh ta bằng con mắt hình viên đạn, sâu thẳm bên trong đều là sát khí.
“Đùa thôi, đùa thôi mà!” Bách Gia Yến cười xòa rồi nhìn xuống chân của Đồng Miên Miên.
“Chân của cô bị sao thế, tôi thấy đi khập khiễng.”
Đồng Miên Miên ngồi xuống ghế, tiếp tục ăn sáng, tiện miệng trả lời.
“Tôi bị trật mắt cá chân, chắc mấy ngày nữa sẽ đỡ.”
Nào ngờ anh ta ngồi thụp xuống bất ngờ dưới chân Đồng Miên Miên, nâng cái chân đau của cô lên nhìn một lượt.
“Anh làm gì đấy?” Đồng Miên Miên cao giọng co chân lại.
Cuối cùng chân của cô cũng không đọ lại được so với sức tay của một người đàn ông, Bách Gia Yến ngẩng đầu lên nói bằng giọng tự tin, khuôn mặt điển trai từ phía trên nhìn xuống cũng không đến nỗi đáng ghét…
“Bị trật chân sao không nói sớm để tôi chữa cho, mẹ của tôi dạy cho tôi một chiêu rất hay đấy nhé.”
Nói xong không đợi Đồng Miên Miên ngăn cản, Bách Gia Yến đã dùng lực bẻ khớp chân bên dưới của cô kêu lên thành tiếng khiến cô kêu ai ái đau đớn, tên thối tha này lẽ nào định bẻ gãy chân cô ư.
“Á á, đau quá! Đồ độc ác, anh mau bỏ chân tôi ra, đau quá!” Đồng Miên Miên đau muốn chảy nước mắt.
Hai phút sau Bách Gia Yến mới thả chân của Đồng Miên Miên ra, lúc này anh ngạo mạn đứng dậy nói với cô.
“Thử đi lại xem sao.”
Đồng Miên Miên ghét bỏ nhìn Bách Gia Yến rồi nhìn cái chân đáng thương của mình.
“Anh bẻ gãy rồi bắt tôi đi, tôi chưa bắt anh trả tiền bồi thường là may lắm rồi.” Tuy nói vậy nhưng Đồng Miên Miên vẫn đứng dậy thử.
Như một phép màu khiến cô không tin nổi vào chính mình.
Chân của cô không còn đau nữa, đi lại rất bình thường, không cần phải đi chậm, cũng không đi khập khiễng.
“Oa, quả thật hết đau, anh làm bằng cách nào thế!” Đồng Miên Miên nhìn Bách Gia Yến bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hai má hồng hồng vì vui.
Lần đầu thấy Đồng Miên Miên chân thành nhìn mình như thế khiến Bách Gia Yến không khỏi thoải mái mà vỗ ngực.
“Công thức bí truyền.”
Đồng Miên Miên nghe vậy bĩu môi.
“Dù sao cũng cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi chi bằng ăn hết bàn ăn mà tôi gọi.” Bách Gia Yến chỉ tay về phía bàn ăn.
Đồng Miên Miên không còn cách nào ngồi vào bàn, cùng Bách Gia Yến ăn bữa sáng.
Mấy ngày sau đó hôm nào Bách Gia Yến cũng đến tìm cô, anh ta tìm đủ mọi lý do để cô không từ chối cho vào trong phòng.
Mục đích cũng chỉ là sang ăn cơm, sang mượn đồ, có khi là sang chỉ để…xin cốc nước!
Từ ngày quen biết Bách Gia Yến, Đồng Miên Miên cảm thấy cuộc sống này đã có vài màu sắc trở lại, bớt vô vị và đau thương hơn rất nhiều.
Cô suýt nữa quên mất bản thân mình là một người bị chồng ruồng vỏ vì tội nɠɵạı ŧìиɦ cơ đấy!
Tối hôm nay Bách Gia Yến lại tìm đến phòng của Đồng Miên Miên, tay anh ta cầm hộp vịt quay thơm ngon, tay còn lại là bia và nước ngọt.
“Có ý gì đây?” Đồng Miên Miên tò mò.
“Không có gì, ở phòng một mình chán tôi tìm tới cô chơi.”
Bách Gia Yến ngồi xuống ghế, Đồng Miên Miên xì miệng.
“Bịa đặt.”
Không quan tâm đến sự chán ghét của Đồng Miên Miên, Bách Gia Yến đẩy tới cho cô một lon nước hoa quả đã bật nắp sẵn, bản thân anh tu một lon bia rồi thở ra một hơi dài thoải mái.
“Bia mùa hè thì đúng là không có chỗ chê.”
Đồng Miên Miên sau lần say bia gây đại họa đã không còn hứng thú động tới, cô cũng ngoan ngoãn uống nước ép Bách Gia Yến mua về.
Tiện miệng còn khịa anh ta vài câu.
“Ở phòng một mình chán sao không gọi các cô chân dài tới.”
Bách Gia Yến nhăn mặt.
“Sao cô cứ nghĩ xấu về tôi thế.”
“Còn không phải hay sao, vừa nhìn đã biết anh lưu manh, xấu xa, chuyên lừa gạt phụ nữ.” Đồng Miên Miên lè lưỡi trêu ngươi.
“Cô thấy tôi lừa cô chưa?” Bách Gia Yến nhướng mày.
“Căn bản anh không có cái phúc lừa được tôi.” Vừa nói Đồng Miên Miên vừa mở nắp hộp đựng vịt quay ra, mùi thơm thật hấp dẫn.
Còn chưa chạm tay đến vịt Đồng Miên Miên đã nhăn mặt, ruột gan cô cồn cào lên, cổ họng như sắp trào ra thứ gì đó, cô đưa tay lên bịt miệng mình.
“Sao thế?” Bách Gia Yến tay vẫn cầm lon bia, lo lắng nhìn Đồng Miên Miên.
Cô lắc lắc đầu.
“Không sao.”
“Đã ăn tối chưa?” Bách Gia Yến đặt lon bia xuống bàn dò hỏi cô.
Đồng Miên Miên lại lắc đầu.
“Chưa ăn cơm lại uống nước ngọt, dạ dày yếu sẽ xót ruột ngay.” Không nói hai lời, anh lập tức thu lại lon nước ngọt của Đồng Miên Miên.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn cơm!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...