Rời khỏi phòng của Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh đi thang máy xuống sảnh chính khách sạn nhắc nhở bàn lễ tân đến đúng tám giờ sáng mai đem đồ ăn sáng lên phòng Đồng Miên Miên.
Nhắc nhở sau một hồi, anh hơi liếc mắt lên trên tầng, cuối cùng lạnh lùng nới lỏng cà vạt trên cổ rồi rời khỏi khách sạn.
Trong xe rõ ràng có bật điều hòa, không khí vậy mà đối với Hoắc Từ Minh không mấy thoải mái.
Anh tắt điều hòa, hạ kính xe xuống hóng gió bên ngoài, thuận tay giật cà vạt xuống vứt ra phía sau xe.
Nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khổ tâm của Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh tì tay ở cửa sổ xe, những ngón tay thon dài đặt trên khóe môi lãnh đạm, khóe môi hơi nhếch lên một đường xong nho nhỏ.
Đồng Miên Miên càng giãy giụa như thế Hoắc Từ Minh lại càng muốn tìm cách trêu đùa.
Khi bế cô trên tay, nhìn cô nhắm tịt mắt lại, hàng mi cong vút của Đồng Miên Miên thu lại trong tầm mắt anh dễ dàng, chiếc mũi thon nhỏ như chiếc cầu trượt ấy…
Bất giác Hoắc Từ Minh hoàn hồn, anh nhíu đôi mày như kiếm hoàng, tay vuốt vuốt mi tâm.
Này là sao đây… Hoắc Từ Minh anh vậy mà lại nghĩ tới Đồng Miên Miên liên tục, cô gái đó lại có sức hút đến vậy sao giờ anh mới biết? Lẽ nào bao nhiêu năm qua sự cảm nhận của anh đã kém cỏi đi.
Khi Đồng Miên Miên bên Thẩm Vũ, đối với anh mà nói họ như chị em ruột thịt, Đồng Miên Miên là chị, Thẩm Vũ là em.
Trái ngược với tâm tư tinh nghịch của Thẩm Vũ, Đồng Miên Miên là cô gái rất hiểu chuyện, nhìn như có nhiều trắc trở trong lòng nhưng không để ai phát hiện ra.
Hoắc Từ Minh rất tôn trọng cô, cũng cảm thấy Mặc Thưởng rất may mắn khi cưới được Đồng Miên Miên làm vợ.
Thẩm Vũ rất ít bạn bè thân thiết nhưng Đồng Miên Miên lại là một trong số những người quý hiếm đó, điều này khiến anh khá hài lòng.
Xe đi với tốc độ khá nhanh trên cầu cao tốc, vì đã là ban đêm nên cầu rất vắng người qua lại.
Hoắc Từ Minh đạp thắng, chậm rãi mở cửa xuống xe.
Giữa ban đêm tịch mịch chỉ có tiếng thở ôn hòa và tiếng gió êm tai, anh đứng bên cầu nhìn về phía thành phố ngàn vạn ánh đèn.
Hai tay đan vào nhau, Hoắc Từ Minh thở một hơi ngắn rồi kiểm tra túi quần mình lấy ra một hộp xì gà thơm tho.
Ánh lửa hồng lập lòe sáng đôi ba giây ngắn ngủi rồi bị gió dập tắt, một dòng khói mờ ảo bay giữa không trung.
Hoắc Từ Minh nhìn dòng khói cho đến khi nó tan đi.
Xì gà gần hết, Hoắc Từ Minh vứt xuống chân mình, dùng mũi giày láng bóng di di.
Tay đút túi quần, Hoắc Từ Minh ung dung lại gần xe ô tô, tiếp tục chặng đường của mình.
Khi về đến nhà anh có chút bất ngờ vì thấy đèn điện bên trong đều sáng.
Nhìn vào phòng khách mày hơi nhướng, quả nhiên là Thẩm Vũ đã về.
Anh cởϊ áσ khoác cầm trên tay, cứ thế đi rót một ly nước lạnh rồi cầm ra ghế ngồi đối diện Thẩm Vũ.
Cô nhìn anh chăm chú, anh thản nhiên uống một ngụm nước không mở lời.
Thẩm Vũ nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt xinh đẹp thường ngày đã hơi hốc hác.
Có thể nhận ra sự mong chờ trong cô đã không cho phép mình ngủ đủ giấc, Thẩm Vũ từng giờ từng phút đều đợi điện thoại từ Hoắc Từ Minh, hoặc cái gặp mặt bất ngờ từ anh.
Nhưng tất cả đều không thấy, không có!
Nhìn xuống bàn tay vẫn còn băng bó của Hoắc Từ Minh, Thẩm Vũ run run môi với cảm giác áy náy.
“Từ Minh, anh đi làm về muộn vậy.”
Hoắc Từ Minh trông bộ dạng rụt rè của vợ mình liền cao giọng như không có gì xảy ra, chỉ là cặp mắt đen lạnh của anh dán khắp trên người đối phương.
“Công việc của anh em còn chưa hiểu?”
Thẩm Vũ nhận được câu trả lời hờ hững liền khẽ rùng mình, cô nhìn tay của Hoắc Từ Minh.
“V…vết thương vẫn còn băng bó sao? Anh vẫn còn đau ư?”
Hoắc Từ Minh theo ánh mắt của Thẩm Vũ nhìn xuống tay mình, anh đưa tay lên ngắm một lượt rồi cong khóe miệng ôn nhu như thường, đối với Thẩm Vũ anh vẫn là anh, chỉ có điều không khí này khiến đối phương không được thoải mái.
“Đương nhiên đau, vợ anh đâm, lẽ nào không đau.”
Thẩm Vũ nghe vậy xót xa liền chạy đến chỗ Hoắc Từ Minh, cầm tay anh lên nhẹ nhàng, giọng đầy lo lắng.
“Em biết lỗi rồi, đừng giận em nữa được không?”
Hoắc Từ Minh nhìn người vợ thân quen, nhìn từng ngũ quan sắc sảo của cô rồi bất giác thu điệu cười lại.
“Anh có quyền được giận em sao?”
“Em…” Thẩm Vũ nhìn thẳng vào mắt Hoắc Từ Minh mà không khỏi xao động.
“Thẩm Vũ, tính cách của em đang ngày một xấu đi trông thấy.” Hoắc Từ Minh lấy tay về, anh không nhìn Thẩm Vũ nữa.
Hai từ ‘Thẩm Vũ’ từ miệng Hoắc Từ Minh thốt ra e rằng đã làm cho đối phương tổn thương muốn khóc luôn rồi.
Thẩm Vũ dần dần hạ tay xuống, cô không ngờ Hoắc Từ Minh thường ngày một câu Tiểu Vũ, hai câu Tiểu Vũ, nay lại lạnh lùng gọi cả họ tên cô ra.
“Lúc đó em không giữ được bình tĩnh, em…” Thẩm Vũ toát mồ hôi lạnh, muốn giải thích.
“Không giữ được bình tĩnh nên muốn gϊếŧ người?” Hoắc Từ Minh nhíu này quay lại, ngạo mạn nhìn Thẩm Vũ.
“Không phải, không phải…”
“Thẩm Vũ, tôi nói cho em hay.
Dù tôi có nuông chiều em, có yêu thương em thì mọi thứ cũng có giới hạn.
Em nghĩ mạng người là cỏ rác có thể dẫm đạp dưới chân theo ý mình ư?”
Thẩm Vũ lắc đầu không muốn liên tưởng lại sự việc mình đã làm trước mặt Hoắc Từ Minh, đôi mắt long lanh rơi xuống giọt lệ.
“Cô ấy là bạn thân em, anh là chồng em!”
Hoắc Từ Minh dừng lại một chút, cười lạnh.
“Thì sao?”
“Thì sao ư? Từ Minh, anh có thể đặt vị trí anh vào em không, hay cứ ví đơn giản như thế này đi.
Từ Minh, anh có chắc rằng khi anh nhìn thấy em và Mặc Thưởng ngủ cùng nhau, anh sẽ không muốn gϊếŧ anh ta không.” Thẩm Vũ đưa tay lên vỗ ngực mình, nơi nhói đau.
Ánh đèn hờ hững lẳng lặng phủ xuống gương mặt cao quý tại thượng của Hoắc Từ Minh.
Anh đứng dậy, đưa con ngươi buốt giá đâm vào da thịt Thẩm Vũ.
“Thẩm Vũ, em ghen tuông như thế sao.
Phải chăng em nghĩ rằng cả đời này tôi chỉ có thể ngủ với một mình em? Đồng Miên Miên, cô ta cũng chỉ là ‘phụ nữ’! Mà phụ nữ…” Hoắc Từ Minh cong khóe miệng lên thành một đường cung mỏng.
“Đối với tôi chỉ có một tác dụng duy nhất.”
Thịch!
Thẩm Vũ nghe thấy tiếng tim mình rung lên mãnh liệt, tiếng lòng đổ vỡ.
Dường như cô đang cố vơ vét tấm lòng tan nát đó đến nỗi tay nhuốm máu tanh.
Thẩm Vũ… Đã bao lâu mày không thấy bộ dạng này của anh ấy rồi? Đã bao lâu rồi? Thì ra là mày tự ảo tưởng…tự cho rằng mình là duy nhất trong tim Hoắc Từ Minh? Tự cao tự đại với chức vị thiếu phu nhân danh tiếng này…!?
Hoắc Từ Minh mặc Thẩm Vũ thất thần nơi đó mà quay lưng, giọng nói trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
“Đừng quên quá khứ của em, đừng quên vì sao em có ngày hôm nay.
Tôi có thể cho em cơ hội thì cũng có thể tước đoạt nó.”
“Em, em xin lỗi.” Thẩm Vũ gượng dậy.
Hoắc Từ Minh liếc xéo mắt rồi cứ thế cất bước đi, từng tiếng chân cồm cộp vang cả phòng khách.
“Tốt hơn hết hãy lấy lòng tôi nhanh nhất có thể.”
Thẩm Vũ quỳ rạp xuống đất, tay siết lại đấm mạnh xuống dưới sàn, nước mắt đầm đìa.
Có vẻ như tình yêu này đã phai mờ đi bởi Đồng Miên Miên, tình yêu này Hoắc Từ Minh vốn không còn cần vun đắp nữa, tình yêu này là Thẩm Vũ đang tự mình gánh vác!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...