Tạo ra hoa là cái loại dị năng gì? Lại còn là màu đen rất đặc biệt nữa chứ? Chơi bà đây hả?
Trong cốt truyện, dị năng của nguyên chủ là hệ hỏa, lực sát thương rất mạnh, nhưng không có tinh hạch thăng cấp, cho nên đến lúc chết, dị năng của cô cũng chỉ dừng ở cấp hai, nhưng sao giờ đến lượt cô lại thành một loại dị năng chưa từng thấy qua như thế này?
Thời Sênh thử nhiều lần, mỗi lần nếu không phải là nở ra một bông hoa nhỏ màu đen thì chính là nở ra hai bông hoa nhỏ màu đen, chơi nhau à?
Dị năng hệ hỏa sao lại biến thành như vậy? Biến dị cũng không giống như vậy mà.
Thời Sênh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhớ tới thời điểm trước đó, lúc cô ở trong phòng cùng xác sống kia, hình đã nuốt vào cái gì đó, không biết có phải là do cái thứ ấy nên cô mới biến thành bộ dạng như hiện nay không?
Trời ơi, bản cô nương đã tạo cái nghiệt gì vậy?
Hệ thống, cầu bàn tay vàng, ta muốn loại kỹ năng vừa đặc biệt rực rỡ vừa tàn bạo!
...
"A!" Tiếng thét chói tai của một người phụ nữ vang lên trên đường cái.
Vài nam nữ trẻ tuổi từ góc đường lao ra, theo sau bọn họ chính là bảy tám xác sống, hưng phấn “ô ô” đuổi theo đồ ăn đang chạy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, trên con đường trước mặt bọn họ lại có mấy xác sống khác đang lung lay, lắc lư đi tới, nghe được âm thanh, lập tức đồng loạt nhìn về phía mấy người đang chạy trốn, sau đó hưng phấn chạy đến đối diện bao vây lấy bọn họ.
"Anh Dư, làm sao bây giờ?" Người hỏi là một tên mập, trong tay mang theo một cái rìu.
Trước có sói, sau có hổ, lẽ nào hôm nay bọn họ phải chết ở chỗ này?
"Phía trên có người." Một cô gái trong bọn họ đột nhiên chỉ vào lầu hai của khu nhà bên cạnh: "Anh Dư, nơi đó có người."
Người được gọi là anh Dư ngẩng đầu nhìn lại.
Chỗ đấy chính là một tiểu khu trong thành phố này, lầu hai có một sân thượng rất lớn theo kiến trúc kiểu xưa, còn là ở ngoài trời. Lúc này, trên sân thượng có một người đang đứng, đó là một thiếu nữ, nhìn qua tuổi tác cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc một bộ quần áo thể thao sạch sẽ, trong lòng ôm một con mèo màu trắng.
Dư Lương cảm thấy có chút quái dị, nhưng mà lúc này sống chết ở trước mắt, hắn cũng không rảnh để ngẫm nghĩ, nhìn về phía bên dưới lầu hai kia, nơi đó có một cái cửa sắt, nhìn qua rất là rắn chắc.
Cửa của các nhà gần đó nếu không phải đóng chặt thì cũng chính là đã bị phá hỏng, Dư Lương chỉ có thể quay về phía lầu hai hô lên: "Cô gái, có thể mở cửa cho bọn tôi vào nhờ được hay không?"
Xác sống ở hai phía càng ngày càng đến gần.
“Mau mở cửa ra, để cho chúng tôi đi vào.” Cô gái lúc trước kêu lên cũng lên tiếng, nhưng mà giọng điệu lại không tốt một chút nào.
"Cô gái, mọi người cùng là đồng loại, có thể giúp một người thì giúp một người đi, trên người chúng tôi có thức ăn, có thể chia cho cô. Cô gái, cô hãy mở cửa giúp chúng tôi đi, xác sống sắp tới rồi."
"Có phải mày bị điếc rồi hay không, mau nói cái gì đi chứ?"
Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, thiếu nữ đứng ở trên ban công cũng không có nửa điểm động tĩnh. Nếu như không phải là con mèo trong ngực cô vẫn đang không ngừng vẫy đuôi, bọn họ còn nghĩ thiếu nữ kia chỉ là một pho tượng, căn bản cũng không phải là một con người.
Mà xác sống đã đến.
"A…"
Ba cô gái bị những xác sống đáng sợ này dọa đến mức hét chói tai, hai người đàn ông vừa phải giết xác sống vừa phải bảo vệ các cô gái, hành động bị hạn chế rất nhiều.
Ánh mắt của Thời Sênh hạ xuống nhìn những người phía dưới, mãi cho đến khi bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa mới đi xuống mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ba cô gái nhanh chóng chen vào bên trong, Dư Lương và mập mạp cũng đi ngay phía sau.
Khi cửa sắt được đóng lại, xác sống vây trước cửa sắt đập rầm rầm, âm thanh kia thật sự rất chói tai.
Thời Sênh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói một lời nào liền xoay người đi lên trên lầu. Ba cô gái kia bị dọa không nhẹ, Dư Lương và mập mạp liếc mắt nhìn nhau rồi đỡ họ lên lầu.
Vừa mới lên lầu, bọn họ liền thấy một xác sống ở trong phòng khách, phần đầu cũng bị cắt mất, dịch thể màu đỏ đen rơi đầy đất, trong phòng khách còn có mùi rất khó ngửi.
"Ọe!"
Ba cô gái vừa thấy cảnh tượng này, lập tức nôn một trận, sắc mặt tái mét.
"Chào cô, tôi là Dư Lương, cảm ơn cô đã cứu bọn tôi." Dư Lương chủ động tiến lên.
Bàn tay Thời Sênh vuốt ve lưng của Bạch Hổ, hơi rũ mi mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó, sắc mặt bình tĩnh.
Dư Lương có chút kinh hãi, thiếu nữ này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh giống như một cái ao tù nước đọng, dù gặp phải chuyện kinh khủng nào cũng không dậy nổi nửa phần rung động.
Ba ngày rồi mà hắn nghĩ nó còn dài hơn so với một thế kỷ, lúc mới bắt đầu hắn còn không thể xuống tay, đến bây giờ vì sinh tồn chỉ đành chủ động đi giết xác sống.
Nhưng khi nhìn đến những xác sống này, hắn vẫn không nhịn được mà sợ hãi, ghê tởm như trước.
"Anh, anh cảm ơn nó làm cái gì? Ban nãy mãi một lúc lâu như vậy nó mới đi ra mở cửa cho chúng ta, không chừng là muốn nhìn chúng ta chết đấy." Một cô gái mặc bộ quần áo màu xanh lam, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt đi tới bên người Dư Lương, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, đột nhiên nhếch miệng cười cười, mang theo vài phần ác ý.
Khuôn mặt của cô vốn đã rất đẹp, cười lên như thế làm cho gương mặt đó càng thêm sinh động, như là bông hoa nở rộ vào đầu xuân.
Nhưng trong đôi con ngươi trong suốt như hồ nước kia của cô lại không có nửa ý cười, vẫn là gió êm sóng lặng.
Dư Lương nghe thấy thiếu nữ kia dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra những câu tràn đầy ác ý: "Cô có thể nhặt về được một cái mạng này không phải là do tôi mở cửa cho cô vào sao, nói thế nào thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô lại còn dùng cái giọng điệu như thế này để nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình à? Có tin tôi đem cô ném ra cho lũ xác sống ở bên ngoài kia hay không?"
"Ân nhân? Mày thì tính là cái loại ân nhân cứu mạng gì? Nếu như mày mở cửa cho bọn tao sớm một chút thì bọn tao có phải đến mức ở cùng những con quỷ kia lâu như vậy sao? Anh, anh xem nó kìa, thái độ đó của nó là như thế nào vậy?" Dư Tĩnh bị tức đến mức đỏ cả mặt.
Đứa con gái này lại dám uy hiếp cô ta?
"Tại sao tôi phải mở cửa cho cô?" Thời Sênh không để ý tới Dư Tĩnh đang tức giận, nghi ngờ hỏi ngược lại: "Tôi có nghĩa vụ gì phải đi mở cửa cho cô à? Thầy giáo của mấy người không dạy cho cô biết, không nên mở cửa cho người xa lạ hay sao?"
Ngu ngốc, nếu không phải bản cô nương đây thấy mấy người thật đáng thương, có quỷ ngu ngốc mới đi mở cửa cho mấy người.
Bây giờ không biết ném bọn họ ra ngoài có còn kịp hay không nhỉ?
"Bây giờ là thời kỳ nào rồi..."
"Xin lỗi cô, là em gái của tôi không hiểu chuyện." Dư Lương nhanh chóng kéo Dư Tĩnh ra.
"Anh, anh đang làm cái gì, nó..."
"Dư Tĩnh, em đủ rồi đấy!" Dư Lương đột nhiên quát lên: "Từ khi thời mạt thế đến, em kiếm thêm phiền phức cho anh còn chưa đủ sao?"
Dư Tĩnh cắn môi, viền mắt ửng đỏ, dậm chân chạy về phía hai cô gái khác.
"Xin lỗi cô, em gái của tôi từ nhỏ đã bị người trong nhà nuông chiều thành hư, cô không cần tức giận. Hôm nay quả thật là cô đã cứu bọn tôi một mạng, bọn tôi cũng có một vài thứ, sẽ chia cho cô một ít thức ăn được không? Tất nhiên... Nếu như cô..."
"Không cần." Thời Sênh ôm mèo trắng đi ra sân thượng, không nể mặt một chút nào nói tiếp: "Chỉ cần không để cho em gái của anh phát rồ lên với tôi là được."
Dư Lương lúng túng nhìn bóng lưng của Thời Sênh, mập mạp đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, hai anh em đồng thời cười khổ.
Cái thời kỳ tận thế chết tiệt này.
...
Buổi tối, Thời Sênh vẫn ở bên ngoài sân thượng như trước, cô chỉ để một cái ghế nằm ở trên ban công, ôm mèo trắng ngủ ở bên trên. Đám người Dư Lương không đi quấy rối, Dư Tĩnh lớn tiếng mắng vài câu nhưng rất nhanh liền bị Dư Lương ngăn lại.
Dư Lương và mập mạp đều canh gác nửa đêm, sau khi mập mạp cùng Dư Lương giao ca, Dư Lương nhìn thoáng qua về hướng trên ban công, lại phát hiện người ở ghế nằm đã không thấy đâu.
Hắn lập tức chạy đến ban công, độ ấm ở trên ghế nằm vấn còn một chút, chứng minh cô gái ấy vừa mới rời đi.
Dư Lương nhìn về phía đường phố, một bóng đen đang biến mất ở góc đường.
Dư Lương không nói được cảm giác trong lòng mình là cái gì, hắn luôn cảm thấy thiếu nữ kia rất lạ.
Thời Sênh không đi xa, cô ra khỏi tiểu khu liền đi đến vùng phụ cận này, trong lúc vô ý, cô đã phát hiện cái dị năng quỷ dị kia của mình hình như có tác dụng đối với xác sống.
Cho nên lúc này, cô là đến để nghiệm chứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...