Khi cảnh sát tìm đến cửa, Thời Sênh đang nói chuyện với Hạ Linh về ca khúc mới của anh.
Cảnh sát đi thẳng vào trong phòng luyện tập.
“Cô Bộ, lại gặp mặt rồi.” Đội trưởng Hồng cười lạnh tiến vào, ánh mắt nhanh chóng nhìn quanh một vòng: “Làm phiền chút thời gian của cô Bộ, chúng tôi cần hỏi cô một chút chuyện.”
Thời Sênh liếc nhìn Hạ Linh.
Đội trưởng Hồng quắc mắt chặn giữa hai người, không cho hai người trao đổi ánh mắt.
Thời Sênh nhếch mép: “Đội trưởng Hồng, mời!”
Đội trưởng Hồng đưa tay tỏ ý mời, dẫn Thời Sênh đến phòng kế bên, một người khác lấy khẩu cung của Hạ Linh.
Song khẩu cung của hai người không khác nhau bao nhiêu, Thời Sênh có Hạ Linh làm chứng không có mặt tại hiện trường, Đội trưởng Hồng cũng hết cách.
Hắn cảm thấy Thời Sênh có vấn đề, cũng chỉ là trực giác, không có bằng chứng xác thực.
Đội trưởng Hồng từ trong công ty đi ra, có viên cảnh sát nhỏ giọng khuyên hắn: “Đội trưởng Hồng chuyện này nên bỏ đi, kẻ đó cũng không làm gì Doãn Bảo Bảo, còn giúp Cục cảnh sát chúng ta phá án.”
Đội trưởng Hồng nghiêm mặt quát viên cảnh sát: “Lần này cô ta không làm gì, lần sau thì sao? Cậu có thể đảm bảo lần sau cô ta cũng không làm gì không? Chức trách của chúng ta là bảo vệ an toàn cho mọi người. Cô ta tự ý trói người chính là phạm pháp. Điều các cậu học trong trường cảnh sát đều nuôi chó rồi sao? Ai cũng đều hành động giống như cô ta, còn cần đến cảnh sát chúng ta làm gì?
Viên cảnh sát bị quát xấu hổ nói: “Xin lỗi Đội trưởng Hồng.”
Đội trưởng Hồng nổi giận đùng đùng rời đi.
Trong phòng luyện tập.
Hạ Linh từ đằng sau ôm lấy Thời Sênh đang đứng trước cửa sổ sát mặt sàn, thấp giọng nói: “Lại giấu anh.”
“Em gửi tin nhắn cho anh rồi mà.”
Khóe miệng Hạ Linh co rút, tin nhắn cô gửi, mới nhìn còn tưởng là tin nhắn ám muội trêu chọc anh, rất lâu không thấy cô đến, anh mới hiểu ra.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Hạ Linh ôm chặt Thời Sênh:”Anh không thể mất em.”
“Nhanh như vậy đã không rời xa em được rồi?” Thời Sênh trêu chọc: “Không ngờ sức quyến rũ của em lại lớn như vậy.”
Hạ Linh: “...”
Hạ Linh buông Thời Sênh ra, đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Lúc này rồi còn tự sướng được! Không biết tình thú gì cả!
Thời Sênh xoay người, kéo Hạ Linh đang chuẩn bị tiếp tục đi luyện tập lại: “Tặng anh một thứ.”
“Thứ gì?” Hạ Linh ngờ vực nhìn Thời Sênh: “Em mà tặng anh thứ gì chứ?”
“Xem thường em à.” Thời Sênh “hừ hừ” hai tiếng, móc từ trong túi ra một cái hộp: “Này, nhớ lấy thân báo đáp.”
“Không phải anh đã sớm lấy thân báo đáp rồi sao?”
“Thêm vài lần cũng không sao.”
Hạ Linh cầm lấy chiếc hộp, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Trước kia không phải em không cần sao? Bây giờ lại muốn anh lấy thân báo đáp, mơ đi!”
Thời Sênh: “…” Ô hay, mẹ kiếp!
Tên thiểu năng này mà kiêu ngạo là lên tới trời luôn.
“Thực sự không lấy thân báo đáp.” Thời Sênh ép sát Hạ Linh, khóe môi mang theo ý cười.
Hạ Linh mặt đầy kiên quyết: “Không.”
Thời Sênh nuối tiếc buông tay: “Vậy được thôi, tối nay anh ở phòng luyện tập chăm chỉ tập luyện đi, em về nhà trước.”
Thời Sênh xách túi rời đi.
Hạ Linh ngơ ngác đứng ngây ra đó, Thời Sênh em không biết nói thêm vài câu sao?
Nói thêm vài câu anh sẽ đồng ý.
Hừ!
Hạ Linh cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, anh cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng khá cổ.
Nhìn tổng thể chiếc đồng hổ vô cùng tinh xảo, dưới ánh sáng, bên trong như có nước chảy, lúc lắc tay có thể khúc xạ ra ánh sáng.
“Không sáng tạo.” Hạ Linh giống như rất ghét bỏ lầm bầm một tiếng, nhưng vẫn cẩn thận đeo lên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thời Sênh ra khỏi công ty thì gặp Vu Thanh. Mấy ngày hôm nay hắn gầy rộc cả người, nhìn có vẻ cực kỳ tiều tụy.
Khi nhìn thấy Thời Sênh, hắn miễn cưỡng cười nói: “Bé ngoan.”
Thời Sênh ngoan ngoãn chào: “Chú.”
Hệ thống nhìn thấy bộ dạng này của Thời Sênh, luôn có một cảm giác rất quỷ dị. Đối với bậc cha chú quan tâm cô, cô luôn ngoan ngoãn.
Bộ dạng này hoàn toàn không phù hợp với tính cách cô.
“Hạ Linh đâu?”
Thời Sênh chỉ vào phòng luyện tập.
“Gần đây con vất vả rồi.” Hắn bận rộn lo chuyện của nghệ sĩ khác. Phía Hạ Linh gần như đều để cô lo, quan trọng nhất là Hạ Linh chỉ nghe lời cô.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa sư phụ của con sẽ đến. Chuyện của con và Hạ Linh, chú đã nói với ông ấy rồi. Con người sư phụ con con cũng biết rồi đấy, có chút cố chấp, đến lúc đó con nói chuyện cẩn thận, đừng gây ra xung đột.”
Sư phụ của nguyên chủ mỗi khi vào thành phố đều sẽ đến thăm nguyên chủ. Lần này, ông ta đến chắc chắn có chuyện phải làm, tiện thể đến thăm nguyên chủ.
Thời Sênh gật đầu: “Con biết rồi.”
“Chú đi xem Hạ Linh, con về trước đi.”
Vu Thanh đi về hướng phòng luyện tập, Thời Sênh đứng đó một lúc rồi đi về hướng thang máy.
Vừa đi đến thang máy thì thang máy đã mở ra, song không khí bên trong có chút quỷ dị.
Một cô gái trẻ xinh đẹp đứng ở đằng trước, đằng sau là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cúi đầu không nhìn thấy mặt.
Sắc mặt cô gái có chút trắng bệch, giống như rất sợ hãi. Cô ta nháy mắt ra hiệu với Thời Sênh.
Thời Sênh lùi về sau một bước, tự nói với mình: “Thang máy này hình như có vấn đề.”
Người đàn ông ngẩng đầu rất nhanh nhìn cô, lập tức ấn nút đóng cửa.
Thang máy đóng lại, chữ số từng chút từng chút hạ xuống, đến tầng hai thì thang máy đột nhiên dừng lại.
Thời Sênh đi thang bộ xuống, gặp Đội trưởng Hồng đã bỏ đi rồi lại quay lại.
Vừa nãy có người báo cảnh sát, nói trong thang máy có kẻ bắt cóc.
Vừa vặn bọn họ đang khu vực này, vội vàng chạy đến, ai ngờ lại trùng hợp gặp Thời Sênh như vậy.
Thời Sênh cười híp mắt gật đầu chào bọn họ. Gương mặt trẻ con khiến người ta chỉ muốn béo má vài cái.
Đợi Thời Sênh đi qua, Đội trưởng Hồng mới dẫn người đi bộ lên tầng hai.
Tên tội phạm bắt cóc đó hình như là fan cuồng của cô gái, vốn dĩ định bắt cóc cô gái mang đi. Ai ngờ thang máy bỗng nhiên xảy ra sự cố, bị nhốt trong thang máy.
Càng kỳ lạ hơn là tên đàn ông này lại có chứng sợ không gian kín, lúc này đã hoàn toàn mất đi sức tấn công.
Cảnh sát mau chóng đưa cô gái và tên đàn ông kia ra ngoài.
Lúc lấy khẩu cung, cô gái trong lúc vô ý đã nhắc đến Thời Sênh. Chuyện Thời Sênh là bạn gái của Hạ Linh cả công ty đều biết, đương nhiên cô ta cũng biết Thời Sênh.
“Cô ta nói thang máy có vấn đề, không thể lên trên được?” Mắt Đội trưởng Hồng sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô gái.
Cô gái sắc mặt trắng bệch gật đầu: “Cô ấy nói như vậy.”
Đội trưởng Hồng không còn gì để nói. Cô nàng Thời Sênh này nói cái gì là linh nghiệm cái đó.
Thời Sênh lại bị Đội trưởng Hồng ghi vào sổ đen.
Mà Thời Sênh hoàn toàn không hay biết.
Hệ thống đang “dạy dỗ” cô, nói cô luôn đi đường tắt, không hợp với thiết kế của bọn họ.
“Ta hoàn thành nhiệm vụ là được, mi còn quản ta làm thế nào hoàn thành. Có bản lĩnh mi tự làm đi?” Thời Sênh bị nói đến phát bực.
Hệ thống chỉ muốn tát chết Thời Sênh.
Nếu như nó có thể làm nhiệm vụ thì cần Thời Sênh làm cái gì! Xí! Cái nó có thể làm cũng không có.
Thời Sênh rung đùi đắc ý nói: “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.”
[...] Ha ha.
Cô như thế mà là không câu nệ tiểu tiết sao?
Mẹ kiếp, cô lên trời rồi còn gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...