Boss Là Nữ Phụ

Tay Ngân Vi ôm Thời Sênh rất chặt, lực đạo như muốn nhét cô vào người mình vậy.

Đội Thần Vệ ở bên ngoài lặng lẽ rút đi, không dám tiến lên quấy rầy.

“Lần sau không được làm chuyện này nữa.” Giọng của Ngân Vi hơi ra lệnh.

Thời Sênh có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền ra trên người hắn như một người vừa trải qua nỗi sợ hãi cực kỳ lớn vậy.

“Ta không yếu ớt như chàng nghĩ đâu…” Thời Sênh thở dài, nếu không phải cố kị thân thể của hắn, cô đã giết chết thứ đồ chơi bên ngoài kia rồi.

Đối phó với loại hàng này, người khác không có cách nào, nhưng cô có.

“Ta biết.” Hắn biết cô rất lợi hại.

Nhưng cô lợi hại cũng chẳng liên quan gì tới việc hắn lo lắng cô.

“Ta không muốn thấy nàng bị thương.” Ngân Vi hôn trán Thời Sênh, theo mũi thẳng xuống dưới, ngậm lấy cánh môi cô, trằn trọc lướt qua.

Đến khi Thời Sênh tỉnh dậy trên giường ở một gian phòng khác thì cô mới phản ứng lại là mình lại bị lừa rồi.

Đã đi ra ngoài đâu?

Tên não tàn này lại còn học được mỹ nam kế nữa!

Không được!

Thời Sênh đẩy Ngân Vi ra, chuẩn bị nhảy xuống giường. Ngân Vi lại vươn tay ôm cô kéo lại, chân dài còn gác lên đè chặt cô xuống.

Hắn vùi mặt trong hõm cổ cô, thanh âm khàn khàn, “Nàng muốn đi đâu?”

“Ta… Ta đi giết người để bình tĩnh lại, chàng buông ra trước đi đã.”

“Nàng muốn rời khỏi ta?”


“Không.”

“Nàng rõ ràng muốn.”

“Ta không hề.”

Ngân Vi im lặng, Thời Sênh đợi một lát cũng không nghe thấy gì, vừa chuẩn bị đứng dậy thì lại thấy vai đau nhói lên một cái.

Hàm răng cắm phập vào da thịt làm cô rất đau, Thời Sênh còn ngửi thấy cả mùi máu tươi.

Lại cắn cô!

A a a! Tên não tàn này cầm tinh con chó à? Tức điên lên mất!

Ngân Vi liếm liếm chỗ mình vừa cắn, một cơn tê dại truyền khắp người làm Thời Sênh run rẩy.

“Đừng hòng rời đi, ta không cho phép.”

Thời Sênh: “…”

Thời gian tiếp theo đó, chỉ cần Thời Sênh có xu thế ra đi là Ngân Vi lập tức kéo cô lên giường, kéo không được, vậy dùng sức mạnh kéo.

Bị Thời Sênh đánh, hắn lại giả bộ bị bệnh.

Nói thực, đây là lần đầu tiên Thời Sênh cảm thấy nàng dâu nhà mình khó chơi như vậy.

“Chàng nói đạo lý chút đi!” Thời Sênh tức giận nhìn người nào đó lại giả bộ bị bệnh nằm trên giường, “Ông đây đi là có chính sự cần làm.”

“Ta chính là chính sự!” Ngân Vi tỏ ra rất nghêm túc.

Thời Sênh thở hổn hển vài cái, vừa xoa xoa eo vừa tiến lại giường, cắn răng nói, “Chàng là chính sự chứ gì? Đi! Hôm nay lão tử làm chính sự!”

Thời Sênh xoay người nhảy lên giường, lập tức lột quần áo của Ngân Vi ra, “Không ngủ cho chàng không xuống nổi giường thì ta sẽ mang họ chàng luôn!”

Thời Sênh nói ngủ cho Ngân Vi không xuống giường được tuyệt đối là không nói ngoa.

Hai người đều có linh lực nên rất thích hợp để song tu. Nhưng Thời Sênh không cho Ngân Vi sử dụng linh lực, không có linh lực, thể lực và tinh lực của một người thường là có hạn, Ngân Vi rất nhanh không thể chống đỡ nổi.

Rốt cuộc, vì đau lòng cho sức khỏe của hắn nên Thời Sênh cũng không ép khô hắn.

Thừa dịp lúc hắn nghỉ ngơi, Thời Sênh chuồn êm ra khỏi phòng.

Phủ Quốc sư rất lớn, hơn nữa tối om om, chỉ trên hành lang mới có chút ánh sáng.

Mà cũng chỉ có đội Thần Vệ của phủ Quốc sư được huấn luyện đặc biệt mới có thể đi vào, người thường mà đi vào đây sẽ lập tức sa vào tâm ma.

Cho nên người ở phủ Quốc sư cũng không nhiều lắm.

Thời Sênh đi dọc hành lang, nhanh chóng phát hiện ra phía trước có một đám khí đen, hắn đang lơ lửng trên một hồ nước.

“Ngươi tới làm gì?” Thời Sênh vừa tới gần, tiếng kêu bén nhọn liền vang lên.

“Ngươi muốn dẫn những người khác tới đây nữa à?” Thời Sênh đứng bên cạnh hồ nước, bình tĩnh nhìn đám khí đen đang phiêu phù trước mặt.

Đám khí bay sang phải, bay sang trái một hồi rồi mạnh mẽ lao tới gần Thời Sênh: “Ngươi là cái gì vậy?”


Vì sao lại không có tâm ma?

Ngay cả Ngân Vi cũng phải có, vì sao người này lại không có?

“Ngươi mới là cái đồ này đồ nọ.” Thời Sênh trừng mắt.

Đám khí vặn vẹo thành đủ loại hình dáng, “Ngươi và hắn ở bên nhau sẽ không có kết quả đâu, rời hắn đi, ta sẽ không giết ngươi!”

“Thật sao?” Khóe miệng Thời Sênh chậm rãi nhếch lên.

Ánh sáng trên hành lang phía xa hắt lên thân thể cô, từng đám khí đen bay xung quanh cô nhưng lại không dám tới quá gần.

“Nếu ngươi ở bên hắn, ta sẽ giết cả ngươi.” Đám khí đen cao giọng đe dọa.

“Đến đi!” Bản cô nương lại sợ cái thứ ngay cả thật thể đều không có như ngươi ư?

Hình như đám khí đen đã nổi lên tức giận, còn có cả chuyện lần trước, vì thế hắc khí bay bổng xung quanh Thời Sênh vài vòng rồi đột nhiên lao vào cô.

Nó muốn giết cô gái này.

Để cho tên Ngân Vi kia hối hận cả đời, ha ha ha ha.

Thời Sênh lắc mình sang bên cạnh, tránh được đòn tấn công của khí đen. Đám khí đen kia chỉ là là một đám khí, căn bản không túm được cô, nhưng linh khí cũng là khí thể.

Thời Sênh và đám khí đen dây dưa bên hồ nước một hồi, linh khí của cô đã bức đám khí đen này vào một góc.

Chờ khí đen phát hiện ra thì đã chậm, linh khí hóa thành một sợi dây thừng dài trói chặt nó lại.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thời Sênh liếc mắt nhìn nó, “Ta là tổ tông của ngươi!”

Cô nâng tay lên, trong tay lóe lên chút ánh sáng. Đám khí đen cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng. Ngay giây tiếp theo, nó có cảm giác thứ gì đó đang hút mình vào, bản thân nó không thể tự khống chế được mình không đi về phía đó.

Đám khí đen hoàn toàn bị hút vào, bóng tối xung quanh yếu đi rất nhiều, chỉ còn có sương mù mênh mông, có thể thấy được kiến trúc mơ hồ.

“Đây là nơi nào? Thả ta ra… Thả ta ra…” Khí đen bị nhốt trong một không gian hẹp, mặc kệ nó phá như thế nào cũng không tạo ra bất kỳ phản ứng gì.

Thời Sênh nhìn khối ngọc đen trong tay, “Thành thật đợi đi! Ngươi càng dùng lực thì sẽ càng suy yếu.”

“Ngươi muốn làm gì?” Khí đen đã tỉnh táo lại.


“Quy thuận hắn!”

“Không bao giờ!” Khí đen tiếp tục hét lên, quy thuận người đàn ông kia thì nó sẽ biến mất, “Ngươi đừng nằm mơ, ta có biến mất cũng phải làm hắn biến mất theo. Ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Vậy ngươi cứ đợi trong đó đi!” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.

Thời Sênh trở về phòng, Ngân Vi vẫn đang ngủ, cô lại lên giường nằm, chui vào lòng hắn, đeo miếng ngọc đen kia lên người hắn.



Ngân Vi tỉnh lại, đôi mắt mở choàng ra, nhìn thấy người nằm bên cạnh hắn mới thở phào một hơi. Nàng ấy không đi!

“Đại nhân… Đã xảy ra chuyện rồi.” Bên tai Ngân Vi đột nhiên vang lên giọng nói, hắn nhìn Thời Sênh, cánh tay đang ôm cô buông ra, khẽ khàng rời giường.

Lúc đứng lên, hắn suýt nữa không đứng vững, đẩy linh lực trong cơ thể tuần hoàn vài vòng mới khôi phục lại được.

Lúc mở cửa phòng ra, thiếu niên và vài người trong đội Thần Vệ đang đứng bên ngoài, vẻ mặt sốt ruột.

Thấy hắn đi ra, bọn họ đều gần như cũng thở phào một hơi.

Ngân Vi đưa mắt nhìn ra, phủ Quốc sư luôn tối như mực bây giờ lại chỉ chìm trong sương mù, không phải là khung cảnh giơ bàn tay không thấy năm ngón nữa, hiện tại như đang là lúc sáng sớm, sương mù bao phủ làm kiến trúc lúc mờ lúc tỏ.

“Không thấy nó.” Thiếu niên cúi đầu. “Đại nhân, thân thể của ngài có…”

Ngân Vi nhướng mày, “Ta không sao.”

Thiếu niên đánh giá Ngân Vi vài lần, thấy sắc mặt hắn bình thường, tựa hồ thật sự không có chuyện gì thật.

Nhưng thứ kia biến mất.

“Đại nhân…” Đã có chuyện gì xảy ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui