Boss Là Nữ Phụ

Thái độ của đội Thần Vệ cực kỳ kiên quyết, bọn họ không quan tâm bất cứ cái gì, chỉ nhận định đúng một điều là Phượng Khuynh Khuynh xông tới là có ý đồ gây rối.

Phượng Khuynh Khuynh hừ lạnh: “Ta không ngờ phủ Quốc sư lại đổi trắng thay đen, không phân rõ thị phi như thế.”

Trong cốt truyện, Phượng Khuynh Khuynh và phủ Quốc sư có thù oán, nhưng dù hiện tại đúng sai thế nào thì chắc chắn Phượng Khuynh Khuynh sẽ không xung đột với đội Thần Vệ.

Trong lòng người thường, phủ Quốc sư là một loại tồn tại rất cao siêu, đội Thần Vệ được coi là mạnh mẽ hơn quân đội bình thường rất nhiều.

Nhưng thanh danh của phủ Quốc sư cũng không được tốt lắm, đội Thần Vệ làm việc luôn lấy Ngân Vi làm trung tâm.

Hắn nói cái gì thì chính là cái đó, dù thiên hoàng lão tử cũng không thay đổi được.

Mà Ngân Vi lại không làm việc theo lẽ thường, có đôi khi làm chuyện tốt, nhưng nhiều chuyện không tốt hắn cũng làm, thậm chí còn có thể nói là làm một cách ác liệt.

Có một thứ tồn tại mà chỉ cần muốn là có thể tạo phản như Ngân Vi, trong mắt những người ở đây chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, không biết trước được khi nào sẽ nổ.

Phượng Khuyn Khuynh cũng hiểu hiện tại mình không thể cứng đối cứng với đội Thần Vệ được.

Nàng ta không thể bại lộ thực lực, hiện tại nàng ta còn quá yếu.

Cho nên cứ tạm nghẹn lại khẩu khí này, tránh đường trước đi vậy.

Nữ chính có thể nhẫn nhịn thì luôn làm được chuyện lớn.

Chỉ là Thời Sênh cảm thấy rất kỳ quái, sao cứ có cảm giác gượng ép thế nào ấy.

Tác giả để cho nữ chính xung đột với nhân vật phản diện quá mức hợp tình hợp lý.

Đội Thần Vệ lại nâng kỳ lân rời đi.

Những người vây xem đều nhận ra hai con kỳ lân này.

Trên toàn lãnh thổ Thương Lam, dám dùng kỳ lân đá để giữ cổng chỉ có phủ Quốc sư.

“Đây không phải hai con kỳ lân đá bên ngoài phủ Quốc sư sao? Họ định đưa đi đâu thế?”


“Mau đi theo nhìn xem.”

Vì thế, trong sự vây xem của người dân, đội Thần Vệ khiêng hai con kỳ lân vào Phượng phủ.

Phượng gia chủ kinh ngạc và khó hiểu, “Xin hỏi, Quốc sư có ý gì vậy?”

“Phượng gia chủ, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc.”

Phượng gia chủ thông minh không tiếp tục hỏi nữa, “Kỳ lân này…”

Đây là hai con kỳ lân bên ngoài cổng phủ Quốc sư đấy.

Ngày trước, có không ít người mơ ước hai con kỳ lân này, lúc đó Quốc sư còn chưa có uy tín lớn như bây giờ, có mấy người gan lớn liền chạy tới trộm kỳ lân đem đi.

Hậu quả là…

Ngẫm lại vẫn thấy rất thảm.

Nhưng giờ sao cái thứ này lại được Quốc sư đưa tới nhà ông chứ? Đây là có ý gì?

“Là gửi cho Tam tiểu thư của quý phủ.”

Tam tiểu thư?

Tiểu Âm?

Tiểu Âm và Quốc sư có quan hệ gì? Sao Quốc sư lại đem hai con kỳ lân này tới tặng cho Tiểu Âm?

“Cáo từ.” Đội thần vệ không giải thích nghi hoặc của Phượng gia chủ nữa, lập tức rời khỏi Phượng phủ.

Người của đội Thần Vệ vừa đi, Phượng gia chủ liền cho người đi gọi Thời Sênh.

Thời Sênh đi đường tắt, trở về Phượng phủ trước khi đội Thần Vệ tới.


Cho nên khi Phượng gia chủ cho gọi, cô đã ở trong phòng rồi.



Phượng gia chủ đi quanh hai con kỳ lần, vẻ mặt nghiêm túc, Thời Sênh đi vào mà ông cũng không phát hiện ra.

“Cha.” Thời Sênh gọi một tiếng.

Phượng gia chủ ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lập tức chỉ vào kỳ lân: “Cái này là thế nào?”

“Quốc sư đưa tới đó.” Thời Sênh đáp với vẻ mặt đương nhiên.

Tất nhiên ông biết đây là đồ mà Quốc sư đưa, còn là chỉ đích danh tên người nhận nữa.

“Vì sao Quốc sư lại đưa tới cho con thứ này?”

Thời Sênh trầm ngâm một chút: “Có lẽ là lễ vật muốn bồi thường vì đã oan uổng con.”

Cũng có thể là tín vật đính ước…

Rất khó để đoán được tâm tư của tên não tàn kia…

“Oan uổng con? Con và Quốc sư đã làm gì?” Sắc mặt Phượng gia chủ càng thêm lo lắng.

Quốc sư đã làm gì Tiểu Âm chứ?

“Chính là chuyện ở Ma Diễm Lĩnh, hắn tưởng con phá hỏng trận pháp của hắn blablabla…”

Thời Sênh kể lại chuyện ở Ma Diễm Lĩnh cho Phượng gia chủ nghe.

Gần đây, Phượng gia chủ vì bận rộn chuyện chính sự nên đã suýt quên mất chuyện này.


“Bên ngoài đồn con đã phá hỏng trận pháp phòng ngự của người ta là thế nào?” Hiện tại, lời đồn đại bên ngoài càng lúc càng nhiều thêm.

“Bọn họ muốn nhốt con bên ngoài thành, con phá hỏng trận pháp của họ thì sao?” Thời Sênh bày ra vẻ mặt thật thà, hỏi lại.

Tin tức trong câu nói này quả thật rất nhiều.

Nàng thừa nhận nàng đã phá hư trận pháp của người ta?

Còn có người nhốt nàng ở bên ngoài?

Ai lại có gan lớn như thế?

“Tiểu Âm, sao con có thể phá vỡ được trận pháp phòng ngự?” Ông biết quá rõ bản lĩnh của Tiểu Âm.

Tại các thành trì gần Ma Diễm Lĩnh, trận pháp phòng ngự cao cấp hơn ở các thành trì khác rất nhiều, muốn phá vỡ là điều gần như không có khả năng.

“Thì cứ thế phá thôi.” Thiên tài luôn thông minh như thế.

Thiết kiếm: “…” Cô một ngón tay cũng chưa động, không hiểu chủ nhân của nó lấy đâu ra cảm giác ưu việt thế chứ? Mất mặt!

Dù Phượng gia chủ có hỏi thế nào thì Thời Sênh cũng chỉ dùng mấy từ như “thiên bẩm”, “thông minh”, “tự học thành tài” để giải thích cho có lệ.

Đến nước này mà Phượng gia chủ còn không cảm thấy Thời Sênh khác hẳn với Phượng Chi Âm của quá khứ thì ông cũng đừng làm gia chủ của Phượng gia nữa.

Đáy lòng Phượng gia chủ tràn đầy nghi ngờ, sau đó ông liền quay lại đề tài hai con kỳ lân: “Quốc sư không phải người có thể dễ dàng tiếp cận như vậy, con đừng thân cận quá với hắn!”

Sao có thể không thân cận hắn được cơ chứ.

Hắn là người mà cô muốn yêu chiều cơ mà.

Tuy rằng Phượng gia chủ dặn dò không được gần gũi quá với Quốc sư nhưng cũng không có ý cấm. Ông cho người khiêng kỳ lân tới sân của cô, đặt ngay bên ngoài tiểu lâu.

Mãi sau Thời Sênh mới biết hai con kỳ lân này còn có tác dụng phòng trộm.



Phượng gia chủ để Thời Sênh rời đi, sau đó một mình đi tới từ đường, đây là nơi hương khói liệt tổ liệt tông Phượng gia.

Phượng gia chủ lễ bái một hồi.


Sau đó, ông xoay bài vị, bàn bày bài vị đột nhiên xẻ đôi ra, để lộ ra một con đường tối đen như mực.

Phượng gia chủ liền tiến vào trong thông đạo, cánh cửa lập tức lại khép chặt.

Ông tiến tới, đi qua vài con đường tối tăm, u ám liền tiến vào một không gian cực lớn.

Trong này có rất nhiều giá, trên mỗi cái giá đều đặt một đĩa đèn.

Có cái ánh sáng rất mạnh, có cái lại rất yếu, gần như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Phượng gia chủ đi thẳng về phía một đĩa đèn, tuy rằng trên đó vẫn sáng nhưng ánh sáng lại rất mỏng manh.

Cả người Phượng gia chủ đều cứng đờ, không phải chứ…

Chẳng lẽ là thật?

Phượng gia chủ mang theo tâm tư hoài nghi, lấy từ trên đĩa xuống một tảng đá.

Ông mang tảng đá ra ngoài, đi thẳng tới dưới tiểu lầu của Thời Sênh.

Phượng gia chủ đứng ở bên ngoài, tảng đá trong tay ông bắt đầu lại sáng lên, nhưng ánh sáng vẫn rất mỏng manh.

Phượng gia chủ lấy cớ đi vào nói chuyện với Thời Sênh hai câu.

Lúc ra ngoài, biểu hiện của ông càng thêm kỳ quái.

Đúng là Tiểu Âm, nhưng vì sao hồn đăng của Tiểu Âm lại yếu ớt như thế? Ngay cảm hồn thạch cảm ứng cũng rất yếu…

Ở thế giới này, thời điểm khi đệ tử ở các đại gia tộc được sinh ra thì sẽ thắp sáng hồn đăng, lại có một quả hồn thạch, hai thứ này, hồn đăng có thể cho người khác biết người đó còn sống hay không, mà hồn thạch lại có thể phát hiện nơi người đó đang ở, cũng có thể xác định người đó là thật hay giả.

Phượng gia chủ phát hiện tính cách của Phượng Chi Âm thay đổi, hoài nghi nàng bị người khác đánh tráo nên mới đi xem hồn đăng.

Nhưng kết quả lại làm cho Phượng gia chủ càng thêm nghi hoặc.

Hồn thạch không thể nào bị lỗi, người trong đó chắc chắn là Tiểu Âm.

Vấn đề hiện tại là…

Tại sao lại có thể mỏng manh như sắp biến mất như thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui