Tác giả trên tay biên tập của Thời Sênh không nhiều lắm, tác giả viết tốt càng ít, nên những vị trí đề cử tốt đều đến trên người Thời Sênh hết.
Biên tập đề cử mà được thì có thể coi là tạo ra được một đời đại thần mới.
Thời Sênh bên này ngày sống đến vui vẻ, Tạ Ngôn bên kia lại cực thảm, bởi vì phong cách viết thay đổi đột ngột làm cho độc giả khó mà tiếp nhận nổi, sau khi mấy chương liên tục đều như thế, đã có không ít người bỏ đi.
Tạ Ngôn hơi tiều tụy, ngay cả Nhiếp Thành cũng không muốn gặp.
Hắn rối rắm hồi lâu, vẫn quyết định tìm Thời Sênh.
"Tiểu Y."
Tạ Ngôn gõ cửa phòng Thời Sênh, gõ mấy lần, Thời Sênh mới mở cửa cho hắn.
"Có việc gì?"
"Chúng ta đã lâu không ra ngoài xem phim, anh mua vé, cùng đi xem đi?"
"Nhiếp Thành không đi?"
"Tiểu Y, anh cùng Nhiếp Thành chỉ là bạn bè, em không cần hiểu lầm." Tạ Ngôn lập tức lắc đầu biện giải, "Chuyện lần trước không phải anh đã giải thích qua với em rồi sao? Đó là ngoài ý muốn, Tiểu Y, em phải tin tưởng anh."
"A..."
Giường cũng đã lăn với nhau mà hắn còn nói ra vậy được.
Tạ Ngôn giơ vé xem phim lên trước mắt Thời Sênh, "Tiểu Y, em xem, đây là phim trước đây em rất muốn đi xem. Chúng ta cùng nhau đi?"
Ai muốn cùng anh đi xem phim chứ?
Không đi!
Thời Sênh một lời không hợp liền trực tiếp đóng cửa.
Tạ Ngôn bị nhốt ngoài cửa, một hồi lâu hắn mới lại gõ cửa tiếp.
Gõ cửa không được, hắn lấy di động ra gọi điện thoại, kết quả phát hiện số không liên lạc được.
"Tiểu Y! Em mở cửa!"
"Tiểu Y!"
"Tân Y, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện."
Giọng của Tạ Ngôn đến cuối cùng có chút tức đến hộc máu. Trong khoảng thời gian này, hắn bị Nhiếp Thành quấn quít lấy, tuy rằng ở cùng Thời Sênh dưới một mái nhà nhưng mà gần như chẳng gặp nhau bao giờ.
Thời Sênh mặc kệ hắn, hiện tại quan trọng là... kiếm tiền, sau đó đuổi hai thằng kia ra khỏi nhà.
Thời Sênh lên bảng đề cử ngày đầu tiên liền trực tiếp vọt tới top 10 trong bảng tiêu thụ của trang web, lượng tiêu thụ trong top 10 đều là một ngày một vạn RMB.
Ngày thứ ba đã muốn lọt vào top 3.
Tháng thứ nhất, tiền nhuận bút Thời Sênh đã là mười vạn.
Nhưng mà sau khi lấy được tiền nhuận bút, độc giả liền phát hiện tác giả giảm mạnh cập nhật chương mới, sau đó trực tiếp ngừng luôn.
Có được tiền nhuận bút, Thời Sênh còn viết văn cái gì, trực tiếp lao vào thị trường chứng khoán.
Manh tử: Tổ tông, cô đã ba ngày không cập nhật!! Chừng nào cô mới thêm!!
Tổ tông: Có thời gian lại thêm.
Manh tử:... Không phải cô nghèo muốn cạp đất sao?
Tổ tông: ←_← hết rồi.
Hiện tại cô có tiền, tuy rằng chưa phải phú ông trăm vạn nhưng vẫn là có tiền, không cần ăn đất.
Manh tử:...
Một cuốn truyện đang ngon lành, thế mà cô ấy lại bỏ hố! Lúc trước rõ ràng cập nhật nhanh như vậy, còn tưởng mình sắp tạc được một pho tượng thần, kết quả cô ấy nói không thêm là không thêm luôn.
Biên tập ngất ở WC.
...
Có tiền, Thời Sênh lập tức trả tiền cho chị Hồng chủ cửa hàng ở phía đưới.
"Không cần vội, em cứ dùng đi." Chị Hồng lo lắng Thời Sênh không có tiền, không chịu nhận.
"Em có tiền." Thời Sênh đưa tiền tới quầy hàng của chị Hồng, "Cảm ơn chị Hồng!"
Chị Hồng lắc đầu, "Con bé này." Rồi chị xoay người lấy mấy túi đồ ăn vặt, "Cầm lấy ăn, có gì cần thì nói với chị Hồng."
Thời Sênh rút từ ví tờ năm mươi đồng đặt trên quầy, mang theo gói to rồi lao nhanh ra cửa.
Chị Hồng dở khóc dở cười nhìn năm mươi đồng kia, chị muốn cho Thời Sênh chứ không phải muốn bán.
Thời Sênh chạy trốn quá nhanh, ở bên ngoài đụng vào một người.
Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Nhiếp Thành.
Hắn đột nhiên đưa tay bắt lấy Thời Sênh, kéo cô đến một chỗ không người.
"Tân Y, cô mới nói gì với Tạ Ngôn?" Nhiếp Thành chất vấn bằng giọng tàn nhẫn.
Giờ Tạ Ngôn không nghe điện thoại của hắn, cũng không nhắn tin đáp trả, ngay cả cửa phòng cũng khóa trái.
Thời Sênh mạnh mẽ gạt tay Nhiếp Thành ra, "Tôi không nói gì với anh ta."
Ai biết tiểu thụ nhà ngươi phát điên cái gì, có lẽ là dì cả đến chơi.
Nhiếp Thành uy hiếp nói: "Tân Y, tôi cảnh cáo cô, mau chóng chia tay với Tạ Ngôn, bằng không đừng trách tôi không khách khí!"
Thời Sênh cười nhạo, "A, như dùng cái loại thủ đoạn thấp kém lúc trước sao?"
Nhiếp Thành nhíu mày.
Làm sao cô ta biết?
Nhưng cũng không có gì, biết thì biết.
"Cô biết là tốt rồi, tôi muốn cô không thể yên lành ở đây được cũng chỉ cần vài câu nói thôi."
Nhiếp Thành khí phách nói xong, nhanh chóng rời đi.
Thời Sênh: "..." Không hổ là khí phách công.
Muốn cho ông không sống ở đây nổi, anh cũng phải có mệnh này mới được, ngu ngốc!
Lúc Thời Sênh trở về, Nhiếp Thành kéo Tạ Ngôn ra ngoài, ba người gặp nhau ở ngoài cầu thang.
Thời Sênh đứng ở dưới thang lầu. Nhiếp Thành vốn đang kéo Tạ Ngôn, nhưng sau khi thấy Thời Sênh, Nhiếp Thành trực tiếp kéo Tạ Ngôn ôm vào trong ngực.
"Tiểu Y..." Tạ Ngôn hơi bối rối, muốn đẩy Nhiếp Thành ra.
Nhiếp Thành cúi đầu, ở bên tai Tạ Ngôn nói nhỏ, "Em dám giãy giụa, tôi sẽ hôn em ở trước mặt cô ta."
Thân mình Tạ Ngôn cứng đờ.
Nhiếp Thành ôm hắn đi xuống dưới.
Thời Sênh đứng ở giữa đường, cũng không có ý tránh ra.
"Cô Tân, phiền cô tránh ra một chút."
"Anh muốn dẫn bạn trai tôi đi chỗ nào?" Thời Sênh cười tủm tỉm hỏi.
Nhiếp Thành mặt không đổi sắc, "Công việc."
"Ha... Công việc." Thời Sênh gật gật đầu, hơi hơi nghiêng người, Nhiếp Thành cảm thấy ngữ điệu của Thời Sênh có điểm cổ quái, hắn từ bên cạnh Thời Sênh đi xuống, lúc sắp rẽ, thanh âm của cô chậm rãi vang lên, "Bàn công việc ở trên giường à?"
"Tiểu Y, không phải..." Tạ Ngôn ngẩng đầu, nhanh chóng biện giải.
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, Nhiếp Thành liền nói trước, "Đúng thì sao?"
"Chẳng sao." Thời Sênh nhún nhún vai, khóe miệng gợi lên vẻ trào phúng, "Chú ý khống chế mình, đừng để thận mệt."
Nhiếp Thành nhìn cô xoay người lên lầu, ý niệm cổ quái trong lòng càng ngày càng sâu.
Sao cô ta lại phản ứng kỳ quái như vậy?
Tạ Ngôn muốn đuổi theo đi lên nhưng mà Nhiếp Thành ôm hắn rất chặt, không cho hắn nhúc nhích.
"Nhiếp Thành, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Tạ Ngôn hổn hển quát hắn, giọng rất lớn, cả thang lầu đều vang lên tiếng của hắn.
Nhiếp Thành không trả lời, mạnh mẽ ôm hắn đi xuống.
...
Khi Tạ Ngôn chân cẳng như nhũn ra quay về liền phát hiện ngoài cửa toàn là đồ vật của hắn và Nhiếp Thành.
Tạ Ngôn dùng chìa khóa mở cửa nhưng không thể mở được.
Tạ Ngôn gõ cửa, một lúc sau cửa liền mở ra.
Thời Sênh tựa hồ đang chờ hắn trở về.
"Tiểu Y, em làm thế này là có ý gì?" Tạ Ngôn chỉ vào đồ đạc trên mặt đất, chất vấn.
"Đuổi anh đi." Thời Sênh liếc mắt nhìn Tạ Ngôn một cái, "Anh nghĩ anh bị nam nhân khác đè rồi, tôi còn cần anh sao?"
Sắc mặt Tạ Ngôn trắng bệch, miễn cưỡng giải thích, "Nhiếp Thành nói đùa với em thôi. Anh cùng hắn thật sự là ra ngoài có việc quan trọng."
Thời Sênh nhìn chân Tạ Ngôn còn hơi run, gật đầu nói: "Chuyện lên giường đúng không, quả thật là đúng là chuyện quan trọng."
"Tạ Ngôn, mày dám bắt nạt Tiểu Y?" Ông chú nhà bên vẫn luôn nghe lén, nghe đến đó nhịn không được mở cửa ra, hùng hổ đi đến đây, "Lúc trước tao đã cảm thấy cái tên như trai bao như mày không phải thứ tốt gì rồi. Tiểu Y đừng sợ, chú giúp cháu dạy dỗ nó."
Tạ Ngôn vội vàng giải thích: "Chú Cường, cháu không có, là Tiểu Y hiểu lầm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...