Chuyện Thời Sênh đập phá cửa tiệm, lại một lần nữa khiến bách tính trong huyện Bạch Hà nhận định, tiểu cô nương của Nguyễn gia không dễ trêu ghẹo.
Ngươi muốn cửa tiệm, nàng sẽ cho ngươi mà không có bất cứ ý kiến gì.
Nhưng đợi ngươi mở cửa tiệm rồi, người ta sẽ chẳng nói một lời mà đem theo người đến đập phá.
Tác phong dũng mãnh như vậy, bọn họ chẳng dám trên ghẹo.
Thời Sênh đập phá xong, cảm thấy vô cùng thoải mái, còn Thu Thủy thì thấy rất đau lòng, “Tiểu thư, đó là cửa tiệm của chúng ta mà.”
Ngài ấy nói đập là đập, có suy nghĩ đến cảm nhận của lão gia đã mất không?
“...” Thời Sênh im lặng, Thu Thủy lại bắt đầu kể lể huyên thuyên, sao cô lại đụng phải loại người như vậy chứ? “Thu Thủy này! Ta thấy hơi đói, ngươi đi làm chút gì cho ta ăn đi.”
Thu Thủy thấy lạ, “Không phải tiểu thư vừa ăn rồi sao?”
“Gần đây tiêu hóa tương đối tốt.” Lại chẳng phải muốn tống cổ ngươi đi.
Thu Thủy khom người, “Tiểu thư, người đợi chút.”
Thu Thủy ra khỏi căn phòng, Độc Cô Dực lấm lét ngó trước nhìn sau, thấy không có người, hắn mới bước vào, “Nguyễn Tiểu Dạng, Nguyễn Tiểu Dạng.”
Thời Sênh quay mặt nhìn hắn, Độc Cô Dực cười he he, “Ta báo cho ngươi một tin tốt.”
“Tin tốt của ngươi chưa chắc sẽ là tin tốt của ta.” Câu nói này của Thời Sênh có chút hơi luẩn quẩn.
Độc Cô Dực chớp mắt nịnh Thời Sênh, “Thực sự là tin tốt, cô có muốn biết không?”
Mau hỏi ta đi!
Hỏi ta thì ta sẽ nói với ngươi.
Thời Sênh không nhúc nhích.
Độc Cô Dực không nhịn được, “Hoàng thượng phái Tuần sát sứ đến rồi.”
“Đây là cái coi là tin tốt sao?” Một con gà như Hoàng thượng, cử người đi tuần sát thì có tác dụng khỉ gì?
Độc Cô Dực dùng ánh mắt kiểu như “Chuyện này ngươi không hiểu” nhìn Thời Sênh, hắn lắc đầu nói, “Ta nói cho cô biết, Tuần sát sứ lần này là ai ngươi biết không? Hạ Thanh. Chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã được Hoàng thượng phá cách phong là thừa tướng. Người đàn ông này, hì hì, quả thật có bản lĩnh. Có lẽ bây giờ chuyện gì Hoàng thượng cũng nghe hắn ta, hơn nữa còn nghe nói hắn là người ở huyện Bạch Hà.
Thời Sênh: “...”
Tên đần độn Hạ Thanh đó quay về chịu chết thật à?
Cô biết, nếu cô không tới tìm hắn, hắn cũng sẽ tự tới tìm cô.
Độc Cô Dực đem vô số chuyện của Hạ Thanh ở trong kinh thành kể tường tận cho Thời Sênh nghe, cùng với chuyện Độc Cô Tu đấu trí đấu dũng, tranh đoạt binh quyền, có thể viết thành một bộ tiểu thuyết mưu quyền trăm vạn chữ.
...
Tin tức của Độc Cô Dực không rõ lấy từ đâu, Thời Sênh chưa từng nhìn thấy hắn tiếp xúc với ai.
Một Vương gia như vậy có thể sống tới tập cuối, chắc chắn là phải có thế lực, tựa hồ chuyện gì cũng biết.
Hắn luôn luôn thể hiện mình rất sợ Độc Cô Tu, nhưng Thời Sênh chưa từng nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt hắn, thậm chí còn dám vây quanh để xem Độc Cô Tu.
Với tin tức này của Độc Cô Dực, Thời Sênh không hoàn toàn tin tưởng. Vì vậy lúc trời tối, Thời Sênh một mình ra khỏi Nguyễn phủ.
Cô đạp lên thanh kiếm, bay ra huyện Bạch Hà.
Cô vừa ra khỏi huyện Bạch Hà, nhìn thấy con đường nhỏ phía xa ca có ánh lửa sáng rực.
Một vài bóng người đang vội vàng đi về phía huyện Bạch Hà.
Thời Sênh ngừng ở bên trên vài giây, người bên dưới dừng lại không đi tiếp, hình như còn ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Sênh ra lệnh cho thiết kiếm hạ xuống, rơi thẳng xuống trước mặt mấy người đó.
Người dẫn đầu chính là Hạ Thanh.
Nhìn Hạ Thanh vẫn rất gầy yếu, thân hình mỏng manh, chỉ cần có gió cũng có thế thổi phăng hắn đi.
“Ai dzô.” Hạ Thanh có chút chán nản, “Ta đã đi trước một thời gian dài như vậy rồi, sao ngươi vẫn biết chứ.”
Mắt Thời Sênh híp lại, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta?” Hắn vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng kết hợp với sắc mặt của hắn, cùng với ánh lửa lập lòe, thực sự hơi quỷ dị, “Ta tên là Mộ Bạch. Mộ trong ái mộ, bạch trong màu trắng.”
“Chưa nghe qua.”
Mộ Bạch...
Ở cái thế giới ngựa giống kia, hắn đã dùng tên thật của mình.
Khóe miệng Mộ Bạch hơi cứng đờ, giận nha, cô ta lại không biết hắn.
Nhưng hắn là thân sĩ, không thể nổi nóng, vì vậy Mộ Bạch vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, “Không sao, bây giờ nghe rồi đó.”
“Mục đích của ngươi?”
“Mục đích của ta không phải cô quá rõ ràng sao?” Bạch Mộ cười tươi, giống như là hắn đang đối diện với một người có thể hợp tác cùng mình.
Thời Sênh hơi chau mày, “Giết chết ta?”
Mộ Bạch cười mà như không, xem như thừa nhận.
“Ngươi có thù với ta hay là có thù với người làm ra Hệ thống này?”
Mộ Bạch giơ ra một ngón tay, “Mỗi lần chỉ có thể trả lời một câu hỏi thôi.”
Hắn lùi về sau mấy bước, “Cuộc đọ sức của chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu. Thời Sênh, ta biết ngươi là người rất cẩn thận, nhưng cũng sẽ có lúc ngã ngựa. Ta với ngươi vẫn còn nhiều thời gian.”
Hắn đột nhiên rút thanh kiếm của người phía sau, mắt không chớp, rồi đặt thanh kiếm lên trên cổ.
Mặc dù rất không muốn chết, những chuyện trước đây hắn làm đều là vô nghĩa, quả nhiên vẫn chẳng có tí tác dụng nào.
Nhưng nếu không chết mà rơi vào trong tay cô thì càng chẳng hay ho gì, chết vẫn hạnh phúc hơn.
Môi Mộ Bạch cong lên một cách kỳ lạ, ánh sáng trong đáy mắt từ từ mất đi, người hắn từ từ ngã vào bụi cỏ bên cạnh.
Thời Sênh: “...”
Ngươi quả quyết như vậy, làm bản cô nương thật sự không muốn làm khó ngươi.
Vài người còn lại, sau khi Mộ Bạch ngã xuống cũng lần lượt cắn lưỡi tự tử.
Được lắm, Mộ Bạch đúng không!
Ngươi đã lấy được sự chú ý của bản cô nương rồi!
Thời Sênh chậm rãi quay trở lại huyện Bạch Hà.
Tin tức Tuần sát sứ chết thảm nhanh chóng truyền đến Huyện Bạch Hà. Chuyện khiến mọi người thấy lạ là, vị Tuần sát sứ này tự sát....
Cách chết kỳ lạ này khiến bách tính trong huyện Bạch Hà đều không thể hiểu nổi.
Hắn sắp đến huyện Bạch Hà rồi, tại sao lại tự sát?
Người tỏ ra vui nhất là Độc Cô Tu, người đột nhiên xuất hiện này rất khó ưa, bất luận là chết thế nào thì bây giờ hắn cũn đã chết rồi.
Về phần Thời Sênh, Độc Cô Tu cũng không có thời gian để mắt đến, hắn đưa hai người phụ nữ vội vàng hồi kinh.
Thời Sênh đứng trên thành lầu cao nhất của huyện Bạch Hà, ánh mắt nhìn theo đoàn người của Độc Cô Tu đang rời đi, “Độc Cô Dực, muốn làm Hoàng đế không?”
“Không muốn.” Độc Cô Dực ở bên cạnh vừa ăn vừa uống.
“Vương gia không muốn làm Hoàng đế thì không phải Vương gia tốt.” Thời Sênh quay người lại.
“Ngươi có thể giúp bổn vương làm Hoàng đế à?” Độc Cô Dực dừng ăn, miệng toàn dầu mỡ. Hắn nhai thêm hai cái rồi nuốt nhanh, “Nguyễn Tiểu Dạng, khoác lác thì cũng một vừa hai phải thôi biết không hả? Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng chỉ là trong huyện Bạch Hà này, một nơi như kinh thành, có nhiều người lợi hại hơn ngươi.”
Thời Sênh từ từ di chuyển ánh mắt, tên ngu ngốc này cũng không phải người có thể làm Hoàng đế.
“Trong kinh thành các ngươi, còn ai muốn tạo phản?” Thời Sênh ngồi đối diện với Độc Cô Dực.
Độc Cô Dực nghĩ ngợi một lúc, không trả lời câu hỏi của cô, “Cô thực sự muốn tạo phản sao?”
Thời Sênh nghiêm mặt, “Ngươi thấy ta có giống đang giỡn với ngươi không?”
Độc Cô Dực cẩn thận nhìn Thời Sênh mấy giây, gật đầu chắc chắn, “Giống.”
Thời Sênh cầm bình rượu trên bàn quăng vỡ, Độc Cô Dực nghiêng đầu né được, giọng bất mãn, “Đừng động thủ!”
Một lời không hợp là động thủ, một chút dịu dàng, nữ tính cũng không có.
Thời Sênh đi lấy bình rượu khác, Độc Cô Dực vội vàng hét lớn, “Vĩnh Lạc hầu luôn muốn tạo phản, nhưng binh quyền trong tay hắn quá ít, không làm lên con sóng nào hết.”
Vĩnh Lạc Hầu là phu quân của trưởng công chúa, cao hơn Độc Cô Dực một bậc, cùng bậc với Độc Cô Tu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...