Cảnh Chỉ cảm thấy từ sau tối hôm đó, trạng thái của Thời Sênh luôn không đúng, hay thất thần, hắn hỏi cô suy nghĩ gì thì cô chỉ trả lời rất qua loa.
“Hề Hề.” Cảnh Chỉ đi tới cạnh Thời Sênh, còn chưa kịp nói chuyện thì cửa lớn bị người ta mở ra, Chúc Phong vọt vào với vẻ mặt lo lắng.
“Cảnh thiếu, đã xảy ra chuyện rồi.”
Cảnh Chỉ nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Diệp An… Diệp An và Diệp Nhiên...” Chúc Phong thở hổn hển chỉ ra ngoài, “Có người tới nói Diệp An là con của bọn họ, giờ muốn đưa bọn nó đi.”
“Dẫn đường.” Thời Sênh mặt không đổi sắc, xoay người đi ra ngoài.
Chúc Phong vội vàng dẫn đường cho cô.
Chỗ Diệp An đang đứng là một cái chợ, ở đây có thể tự do trao đổi vật tư, một đám người vây quanh làm cho cái chợ chật như nêm cối.
Trên đường đi, Chúc Phong nói qua tình hình với Thời Sênh.
Hôm nay bọn họ chuẩn bị đi dạo, Diệp An cũng muốn đi, bọn họ đưa Diệp An theo, ai ngờ ở đó lại gặp một đôi vợ chồng. Họ ngăn Diệp An lại, nói anh em nó là con trai, con gái của mình.
Diệp An nói không quen họ, đôi vợ chồng liền lập tức làm ầm lên.
Thời Sênh chen vào đám người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi vợ chồng ăn mặc bẩn thỉu kia, tuy rằng vẻ mặt hốc hác nhưng có thể nhận ra họ chính là hai người trên tấm ảnh trong phòng Diệp An.
“Chị.” Diệp An thấy Thời Sênh tới liền chạy tới trốn sau lưng cô.
“Cô là ai? Cô mau trả con tôi lại cho tôi.” Người phụ nữ kia tiếp tục kéo Diệp An, “Đây là các con của tôi, các người là nhóm buôn người, mau trả con lại cho tôi.”
Thời Sênh che chở Diệp An lùi về sau, lạnh mắt nhìn cô ta, “Con của cô sao?”
Ánh mắt lạnh lùng đó làm cho người phụ nữ không khỏi chột dạ, nhưng nghĩ tới đây rõ ràng là con của cô ta, sao cô ta phải chột dạ chứ?
“Đây là con của tôi, tên nó là Diệp An, sinh ngày 6 tháng 5 năm 2004. Con gái là Diệp Nhiên, sinh ngày 15 tháng 10 năm 2012.” Người phụ nữ lớn giọng giải thích. “Cô mau trả con lại cho tôi.”
Người vây xem lập tức nhỏ giọng thảo luận.
“Tôi nhìn đứa trẻ này có vài phần giống bọn họ, có khi nào là con của cô ta thật không?”
“Ừ… đúng là khá giống.”
“Cô xem đứa bé này ăn mặc sạch sẽ, bộ dáng mập mạp, rõ ràng là chưa từng phải chịu khổ. Con của tôi mà được người ta đối đãi như thế thì tôi tình nguyện để nó đi theo người khác.” Lại có người cảm khái, nói.
Người đàn ông đỡ lấy người phụ nữ đang kích động, ánh mắt khẩn cầu, “Xin các người hãy trả con lại cho chúng tôi.”
“Đó là con của chúng ta, anh xin họ làm gì?” Người phụ nữ hét lên, “Chúng ta đòi lại con mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Thời Sênh nửa cười nửa không, “Các người bỏ lại con mình chạy trối chết, vứt con lại trong nhà, sao lúc đó các người không nghĩ chúng cũng là con mình?”
Vợ chồng nhà kia cứng đờ người.
Người bốn xung quanh nhất thời ồ lên.
Trong căn cứ có không ít người đã ở đây từ những ngày đầu thành lập, cho nên họ mang theo cả người nhà tới đây, trong lòng họ, thân tình vẫn được coi trọng, đối với hành vi vứt bỏ lại con cái thì cực kỳ căm ghét.
“Chúng tôi…” Người phụ nữ nhìn xung quanh, mọi người chỉ trỏ làm cho cô ta không nghĩ ra được lý do nào để biện giải.
Người đàn ông vẻ mặt bi thống, “Chúng tôi là ra ngoài tìm đồ ăn, vốn muốn lấy được đồ ăn rồi sẽ trở về đón hai đứa nó. Ai biết lại gặp một đám xác sống, chúng tôi không có cách nào trở về. Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Diệp An túm chặt vạt áo Thời Sênh, nhìn ba mẹ ở đối diện mà không nói được một lời.
“Đúng đúng, chúng tôi là vì bất đắc dĩ thôi. An An, là mẹ đây, con mau tới đây, mẹ ở đây.” Người phụ nữ cố gắng nặn ra một nụ cười, “An An, mẹ tới đón con và em gái về nhà.”
Diệp An giấu mình sau lưng Thời Sênh. Lúc trước nó cầu xin họ mang nó và em gái đi, nhưng cuối cùng họ bỏ cả hai anh em lại, giờ nó còn có thể tin tưởng họ sao?
Không…
Không thể.
Nó không tin bọn họ.
Chị nói rồi, mọi người sẽ luôn tái phạm, chuyện đã làm một lần thì nhất định sẽ làm lần thứ hai càng thuận buồm xuôi gió hơn.
“Chúng tôi rất cảm ơn các vị đã đưa con chúng tôi tới đây. Nhưng các người không thể giữ chặt nó không buông được. Chúng tôi mới là cha mẹ của chúng. Con thì phải lớn lên bên cạnh cha mẹ.”
“Diệp An, nhóc có đồng ý theo họ trở về không?” Thời Sênh cúi đầu nhìn Diệp An.
Diệp An lắc đầu.
“Cô nhìn đi, Diệp An không muốn theo các người về.” Thời Sênh nhún vai.
Người phụ nữ chỉ vào Thời Sênh mà mắng. “Nhất định là cô dạy con tôi nói bậy, khiến cho nó giờ cha mẹ cũng không nhận. Sao cô lại có thể độc ác như thế, cướp con của người khác, mau trả con lại cho tôi.”
“Lúc trước, khi hai người vứt bỏ con và em gái thì chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.” Giọng Diệp An rất lớn, toàn bộ nơi này đều yên tĩnh lại. “Nếu không có chị thì bây giờ con và em gái đã sớm chết đói rồi. Hai người còn có thể thấy được bọn con sao?”
Nó chỉ là một đứa trẻ con, ngay cả tự vệ cũng không thể, đừng nói là mang theo một đứa trẻ sơ sinh.
Có thể sống sót mà tới đây thì nhất định phải có người bảo vệ.
Cả người Diệp An run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra.
Người đàn ông lập tức cúi đầu than thở, khóc lóc, “Chúng tôi biết là các vị đã cứu con của chúng tôi. Chúng tôi thật sự cảm ơn mọi người. Nhưng chúng tôi chỉ có hai đứa con này, xin các vị hãy trả lại con cho chúng tôi đi.”
Người đàn bà lại như ngộ đạo, lập tức quỳ xuống, dập đầu khẩn cầu. “Van xin các người hãy trả lại con cho tôi, van xin các người.”
“Đội trưởng Hàn, là đội trưởng Hàn.”
Đám người dạt ra một con đường, Hàn Dự mang theo vài người tiến vào. “Có chuyện gì?”
Mộc Hâm đứng bên cạnh Hàn Dự, ánh mắt đảo qua Thời Sênh, dừng một lát trên người Cảnh Chỉ, cuối cùng mới dừng ở trên người đôi vợ chồng kia, kinh ngạc thốt lên, “Anh Diệp, chị Diệp, hai người đang làm gì thế?”
Hai vợ chồng nhà họ Diệp hình như rất quen thuộc với Mộc Hâm, vì vậy ông chồng nhỏ giọng nói với Mộc Hâm mấy câu.
“Nếu đứa bé này là con của anh Diệp, Cảnh tiểu thư, cô cũng nên trả lại cho anh chị ấy đi.” Mộc Hâm tỏ ra nghĩa khí nói, “Trẻ con thì phải sống bên cha mẹ. Cô mạnh mẽ cướp con của người khác như thế, cái này không phải là chia rẽ gia đình người ta sao?”
Nữ chính đại nhân còn thích giảng đạo lý cơ đấy!
Thời Sênh còn chưa mở miệng, Mộc Hâm lại nói: “Cảnh tiểu thư, cô trả lại con cho anh chị Diệp, tôi sẽ bồi thường vật tư cho cô.”
Lời này nói ra như thể là vì vợ chồng nhà họ Diệp không lấy ra đồ nên Thời Sênh mới không trả lại con cho họ vậy.
Nếu đoàn người của Thời Sênh ăn mặc lôi thôi nhếch nhác thì người vây xem còn tin tưởng một chút. Nhưng người ta ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng thế kia, nhìn rõ ràng là không thiếu đồ ăn mặc.
Lời này của Mộc Hâm chẳng có chút hiệu quả nào.
Người ta nuôi trẻ con tốt thế kia, còn để ý chút vật chất của các người sao?
Thời Sênh lại thật sự hỏi: “Cô có thể cho tôi bao nhiêu vật tư? Một xe hay hai xe?”
Quần chúng vây xem: “…” Phì, em gái này đúng là rất thú vị.
Chẳng lẽ không phải nên tỏ ra khinh thường sao?
Nhưng so với khinh thường thì một xe vật tư này lại càng quỷ dị hơn.
Hiện tại mạng người là thứ không đáng tiền nhất, ai dám bỏ ra một xe vật tư đổi về hai đứa trẻ con chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...