Boss Là Nữ Phụ

Đã là cho người đi, vì sao tôi không thể đi.”

Người phục vụ: “…”

Hôm nay ra ngoài không xem lịch hoàng đạo sao?

Phía trước có nhân vật lớn không biết thân phận, giờ lại thêm một người gây chuyện.

“Ngài có thể đi theo hướng đó.” Người phục vụ thái độ nhã nhặn gợi ý một con đường khác.

“Vì sao?”

Thời Sênh không thể nhìn nổi.

Tên này đúng là phản diện sao?

Haiz yoo, mẹ kiếp, mất mặt phản diện quá!

Nhìn vừa nãy Doãn Mạch xuất hiện kìa, đó mới là cách xuất hiện chính xác của phản diện hiểu không?

Anh ở đó hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, tầm thường như vậy, chả có chút thú vị gì.

Piii!

Tên thiểu năng Úc Tửu đó tới rồi.

Mau chạy thôi.

Thời Sênh lúc này mới nhớ tới việc chính, thuận theo bậc thềm đi xuống.

Úc Tửu nhìn thấy Thời Sênh chạy rồi, cũng không nói chuyện mười vạn câu hỏi vì sao với người phục vụ nữa, quay người đuổi theo.

Người phục vụ: “…”

Đứa trẻ này có bệnh à?


Một đứa trẻ đẹp như vậy, sao lại bị thiểu năng chứ?

Tốc độ của Thời Sênh rất nhanh. Tốc độ của Úc Tửu cũng không chậm, rất nhanh liền chặn Thời Sênh lại.

“Em Tiểu Hạ, nhìn thấy anh liền bỏ chạy, anh có đáng sợ như thế không?” Hơi thở Úc Tửu không hề loạn nhịp, chỉ là ánh mắt có hơi nguy hiểm.

“Em sợ không nhịn được sẽ đánh anh.” Thời Sênh nói thật lòng.

Hai má núm đồng tiền của Úc Tửu lộ ra, “Đánh là thân mắng là yêu, cách em Tiểu Hạ bày tỏ tình yêu dù có hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng nhẫn nại.”

Nhẫn nại cái ông nội anh ấy!

Thời Sênh: “…” Quả nhiên muốn đánh hắn mà.

Thời Sênh ngứa tay, túm anh ta vứt vào bụi hoa bên cạnh, đánh một trận.

Người đi đường đi qua bên cạnh nhìn thấy bụi hoa hơi rung rung, và ẩn hiện bóng người, “…”

Người bây giờ quá không biết liêm sỉ. Dù là buổi tối, nhưng ngoài đường ngoài chợ thế này, hỏng hết cả thuần phong mỹ tục.



Thời Sênh đánh xong Úc Tửu chuẩn bị đi, nhưng Hệ thống nát đó, lại phát nhiệm vụ liên hoàn, cho nên Thời Sênh lại đánh Úc Tửu tiếp.

Thời Sênh và Úc Tửu trở lại hội trường, không biết anh ta chạy đi đâu thay quần áo, đột nhiên trông sang trọng hơn hẳn.

“Em Tiểu Hạ, có phải anh đẹp trai nhất hội không.” Úc Tửu nháy mắt một cách mờ ám với Thời Sênh.

Đẹp trai.

Là chai chứ không phải trai.

Thời Sênh mặt mày chán ghét cách xa anh ba bước.

Phượng Từ nhà cô tuyệt đối không thiểu năng thế này.


Tuyệt! Đối! Không! Thể!

Hội trường có rất nhiều người trẻ tuổi, náo nhiệt hơn tiệc rượu chỉ có người lớn rất nhiều.

Trưởng bối đưa con cháu nhà mình đi gặp làm quen với những người kia.

Còn giống như Thời Sênh, đứa trẻ không biết phiếu cơm chạy đi đâu, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.

Úc Tửu gần như không có cảm giác tồn tại gì, đều không có ai tới bắt chuyện với anh ấy.

Nhìn Ôn Cảnh Hiên người ta kìa, xung quanh bao nhiêu người.

Lẽ nào Úc Tửu không phải phản diện?

Nếu không vì sao cảm giác tồn tại lại thấp như vậy?

Phản diện xuất hiện thì nên hoành tráng mới đúng logic chứ.

Anh lặng lẽ như vậy làm cái quái gì.

“Anh Úc.”

Ngay khi Thời Sênh đang nghĩ vẩn vơ, một người nước ngoài tóc vàng bưng rượu vang tới, dùng thứ tiếng Trung ngọng nghịu gọi một tiếng.

Úc Tửu thản nhiên nhìn người nước ngoài một cái, “Chuyện gì?”

“Xin lỗi làm phiền anh Úc… là về việc đó, muốn điều đình với anh Úc một chút.”

Tiếng Trung của người nước ngoài đúng là rất ngọng nghịu, nói một câu dừng lại rất lâu.

Úc Tửu ôm vai Thời Sênh, đẩy cô ấy tới trước mặt mình, “Nếu các anh có thể khiến em Tiểu Hạ nhà tôi mở miệng, tôi sẽ đồng ý đề nghị của các anh.”


Thời Sênh: “…” Cái quỷ gì vậy?

Người này làm gì.

Mẹ kiếp tiểu trúc mã anh muốn làm trò gì.

Người nước ngoài nhìn Thời Sênh mấy cái, nhíu mày.

Cuối cùng ông ấy gật gật đầu với Úc Tửu, lui về trong một đám người nước ngoài, thấp giọng nói chuyện với họ, thỉnh thoảng nhìn về phía Thời Sênh một cái.

“Em Tiểu Hạ, lát nữa họ tìm em, em ra sức trị họ. Đừng lo, anh ở phía sau làm chỗ dựa cho em.” Úc Tửu nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai Thời Sênh.

“Anh làm gì.” Ánh mắt Thời Sênh rơi vào đám người nước ngoài đó, trong đó có hai người khí thế rất mạnh, vừa nhìn là biết không phải người thường, càng đừng nói ở eo của họ còn cộm lên.

Tình cảnh này…

Lại dám mang súng.

Alo, 110, ở đây có người mang súng phi pháp.

Úc Tửu cong mắt, càng tiến gần Thời Sênh hơn mấy phân, “Em Tiểu Hạ muốn biết, thì tự mình đi tìm đáp án đi.”

Thời Sênh vứt cho Úc Tửu một cái nhìn thiểu năng, “Anh không sợ họ đối phó với em sao.”

Đám người đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt, tên thiểu năng này lại còn dám đẩy cô ra.

Úc Tửu cầm đồ uống trên khay của người phục vụ bên cạnh đưa cho Thời Sênh, “Em Tiểu Hạ lợi hại hơn họ nhiều, đúng không?”

Anh ấy chớp chớp mắt với Thời Sênh, một khuôn mặt coi như còn non nớt, vô cùng đáng yêu.

Đáng yêu tới mức khiến người ta muốn đi tới cấu cho vài cái.

Anh ấy bỗng nhiên cúi thấp đầu, khí nóng lướt qua má Thời Sênh, “Em Tiểu Hạ đừng lo, chỉ cần anh còn ở đây một ngày, thì không ai dám động vào em.”

“Người dám động vào tôi rất nhiều.” Thời Sênh nhíu mày, lui về bên cạnh.

Anh coi vận may của nữ chính đại nhân và nam chính đại nhân là đồ trang trí sao?

Thời Sênh vừa nghĩ tới nam chính, liền thấy Doãn Mạch và mấy người nước ngoài vừa nãy nói chuyện với nhau.

Cách quá xa, không nghe được họ đang nói gì.


Chỉ có thể nhìn từ biểu cảm trên mặt họ, cuộc nói chuyện của hai bên không phải vui vẻ lắm.

Úc Tửu ngậm một ngụm sâm panh, nhìn sang đám người bên đó, cũng không biết đang nhìn ai.

Thời Sênh lướt nhìn anh ta mấy cái, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm tòi.

Đầu mối hữu dụng quá ít, Thời Sênh tạm thời không ghép ra được chỉnh thể.

Cuối cùng cô ấy chỉ có thể bỏ cuộc.

Doãn Mạch nói chuyện với người nước ngoài khoảng 5 phút mới rời đi. Người nước ngoài chần chừ ở bên đó nửa ngày, cuối cùng phái ra đại biểu vừa nãy, đi về phía họ.

Nhưng còn chưa lại gần, Thẩm Giai Âm không biết từ đâu xuất hiện, đầu va vào người nước ngoài.

“Xin lỗi, làm bẩn quần áo anh rồi.” Thẩm Giai Âm chỉ vết ố đồ uống trên người người nước ngoài, khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi.

“Không……không sao.” Người nước ngoài có lẽ không muốn thêm chuyện phiền toái, muốn tiếp tục đi về phía Thời Sênh.

Không biết làm sao Thẩm Giai Âm cứ quấn lấy anh ta xin lỗi.

Hai người dây dưa một lát, Úc Tửu đã đưa Thời Sênh tới chỗ khác.

Đợi khi anh ta nhìn đã không thấy người đâu, mà lúc này người dẫn chương trình cũng bắt đầu phát biểu.

“E hèm… cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian bận rộn tới tham gia tiệc rượu hôm nay…”

Trên đài luôn không có ai, không biết từ lúc nào có một người đang đứng, cầm micro nói chuyện.Người bên dưới lập tức yên tĩnh lại, nhìn lên trên.

Lời dạo đầu luôn là một đống lời nói nhảm, khoảng năm sáu phút sau, ông ta mới nói tới trọng điểm.

“…Mọi người đều biết hôm nay là vì sao mà tới, vậy thì mời những đứa trẻ muốn tham gia đứng lên phía trước, lát nữa chúng tôi sẽ kiểm tra kiến thức cơ bản của các cháu.”

Giọng của người đàn ông vừa dứt, liền có bố mẹ đẩy con của mình lên phía trước đứng.

Nhưng phần đông là đứng yên không động đậy.

Họ chỉ mượn cơ hội này đưa con cái xuất hiện làm quen bắt chuyện, con nhà mình có thiên phú đó hay không, trong lòng họ biết rõ, không đưa lên cho đỡ mất mặt.

Người có chút hiểu biết về Đổ Thạch mới dám đưa lên phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui