Từ khi Lương Cách bị Thụy Y biến đổi, có một khoảng thời gian rất dài cô đều như người mất hồn.
Gặp lại Thụy Y là tại hôn lễ của chị Di Nại và Tây Ẩn học trưởng, cách thức kết hôn của họ rất đặc biệt.
Trong biển hoa tường vi đầy trời, họ đứng giữa một trận pháp kỳ lạ, quá trình vừa rườm rà vừa phức tạp.
Lương Cách xem đến ngớ người, đến nỗi không biết từ khi nào có người đứng bên cạnh mình.
"Đây là Huyết Khế của Huyết Tộc, chỉ có hai người yêu nhau sâu sắc mới có thể kết nối được Huyết Khế, sống chết bên nhau.
Lương Cách bị giọng nói đó làm giật mình, theo phản xạ xoay đầu, chỉ nhìn thấy một bên khuôn mặt hoàn mỹ.
"Là anh…"
Thụy Y nhìn cô: "Hình như cô quen biết tôi?"
Từ lần đầu gặp mặt, trong mắt cô đã hé lộ điều này.
Lương Cách cúi đầu, không biết phải trả lời như thế nào.
"Tôi…"
Ngay khi Lương Cách chuẩn bị trả lời, thì ở đằng xa có người kêu hắn, trong chớp mắt Thụy Y đã đi mất.
Hắn là huynh trưởng, hắn cần phải đọc lời chúc phúc cho Thời Sênh và Tây Ẩn trước khi hoàn thành nghi thức.
Lương Cách nhìn hắn đọc lời chúc phúc đầy nghiêm trang và trôi chảy, sau đó trịnh trọng giao Thời Sênh cho Tây Ẩn.
Sau khi hôn lễ kết thúc, cô không còn gặp lại Thụy Y nữa.
Có đôi khi Lương Cách hoài nghi, người mà cô từng gặp chỉ là một giấc mơ, còn Thụy Y chẳng qua chỉ là sự trùng hợp.
Nhưng giấc mơ đó quá chân thật, cô nhớ hết tất cả mọi chi tiết.
Năm cô mười tuổi.
Bởi công việc làm ăn của cha mẹ rất bận, nên cô đều phải tự đi học một mình. Hôm đó cô và bạn học xảy ra xích mích.
Đối phương rất được hoan nghênh ở trường học, còn cô bình thường không hay nói chuyện, quan hệ bạn bè lại không tốt, nên tất cả mọi người đều giúp đỡ đối phương.
Cuối cùng cô bị người ta xé mất một cuốn sách, quần áo trên người đều lấm lem dơ bẩn.
Khi về đến nhà, phát hiện bảo mẫu không có ở nhà, mà cô cũng không đem theo chìa khóa, thế là cô bị nhốt ở ngoài.
Cô muốn đi đến công ty tìm cha mẹ, nhưng đi được nửa đường thì trời đổ cơn mưa lớn.
Không biết tại sao lúc đó cô cảm thấy mình rất tủi thân, nên ngồi xổm xuống đất khóc to.
"Tại sao cô khóc?" Cô nghe thấy có tiếng nói.
Không biết từ khi nào nước mưa bị chặn lại, tạo thành lớp màn mưa xung quanh cô, cô ngẩng đầu, trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy một cậu nam sinh rất đẹp trai đứng bên cạnh cô, trong tay còn cầm một chiếc dù.
"Tại sao cô khóc?" Nam sinh hỏi lại một lần.
Chắc do quá tủi thân, nên nước mắt vốn cầm lại được nay lại tuôn rơi lần nữa, "Họ xé sách của tôi."
Lương Cách lúc mười tuổi trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt như búng ra sữa, lúc này khi tủi thân bật khóc khiến ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy rất đau lòng.
Nam sinh đột nhiên ngồi xuống, rõ ràng là một khuôn mặt rất sạch sẽ, thế như khóe miệng lại treo một nụ cười hết sức gian tà: "Muốn bắt nạt lại họ không?"
"Có thể không?" Lương Cách ngơ ngác nhìn nam sinh trước mặt, nguyên nhân xích mích không phải do lỗi của Lương Cách, trong lòng cô rất tủi thân, nghe thấy có thể trả thù, lập tức quên ngay cả khóc.
"Dĩ nhiên có thể, nhưng cô phải lấy một thứ để trao đổi." Nam sinh gật đầu.
"Tôi… tôi có…" Lương Cách kéo chiếc cặp sách lem luốc ra phía trước, lục lọi bên trong, cô lấy hết đồ chơi của mình đưa ra trước mặt nam sinh.
Nhưng nam sinh lại cười và lắc đầu: "Không được."
"Anh muốn cái gì?" Lương Cách cảnh giác, cô nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào xung quanh không có ai, chỉ còn lại cô và nam sinh này.
Cùng với cơn mưa rơi mãi không ngớt.
"Máu của cô." Ánh mắt nam sinh như bao hàm của bầu trời sao, lấp lánh đến mức khiến người khác không thể nào dời mắt, "Một ngụm là đủ rồi."
"Máu?" Lương Cánh nhìn cánh tay, "Nhưng... sẽ rất đau."
"Không đau." Nam sinh tiến lại gần Lương Cách, "Tôi biết pháp thuật, không đau chút nào đâu, cô cho tôi một ngụm máu, tôi sẽ giúp cô dạy dỗ nhưng người đã bắt nạt cô, một cuộc giao dịch rất công bằng."
Lương Cách cắn môi, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng như bị ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý.
Lương Cách nghĩ, chắc do nam sinh đó quá đẹp, nên đó cô mới không đề phòng như thế.
Nam sinh đến gần cô, cô cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo sắc nhọn áp sát cổ mình, cô còn chưa kịp thấy sợ thì cảm giác đau trên cổ khiến thần kinh cô trở nên tê dại.
Cô nghe thấy tiếng nuốt ừng ực vang rõ bên tai.
Không chỉ một ngụm.
Nhưng sau đó lại bị cảm giác hưng phấn thay thế nhanh chóng.
Đợi khi nam sinh buông cô ta, cô sờ lên cổ, trên cổ không hề có vết thương nào, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về hướng nam sinh, "Anh là ma cà rồng phải không? Ma cà rồng thật sự tồn tại trên đời này."
Nam sinh bị phản ứng của Lương Cách làm cho bối rối, lúc đó chắc hẳn hắn đang nghĩ rằng, có phải đứa trẻ này bị dọa đến ngốc rồi không.
Giờ đây khi Lương Cách nhớ tới vẻ mặt của nam sinh thì cảm thấy khá buồn cười.
Sau đó nam sinh thật sự đã giúp cô dạy dỗ đám người đã bắt nạt cô.
Dính mưa cộng với mất máu.
Sau khi về nhà cô đã bị sốt, khi tỉnh lại đoạn ký ức kia trở nên hơi mơ hồ, cô hỏi cha mẹ có thấy một anh trai rất đẹp hay không.
Cô còn nói với họ, anh trai đó là ma cà rồng.
Nhưng cha mẹ cho rằng cô bị bệnh đến mơ hồ, nói với cô rằng thế giới này không hề có ma cà rồng, đó chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cha mẹ cô cũng vì thế cảm thấy rất hổ thẹn.
Từ đó về sau, dù cha mẹ cô có bận rộn đến cỡ nào cũng sẽ có một ngưởi ở lại chăm sóc cô.
Dù có thế nào Lương Cách vẫn không tin đó là mơ, nhưng cô thật sự không còn gặp lại người nam sinh đó nữa.
Hình như đó thật sự là một giấc mơ.
Trong mơ, cô gặp được ma cà rồng mà cô thích nhất.
"Gần đây trông em rất lạ, muốn nói chuyện với chị không?"
Lương Cách xoay đầu nhìn người đang đi về phía mình, nhảy từ cửa sổ xuống, cô nhỏ giọng kêu lên: "Chị."
"Có liên quan đến Thụy Y?"
Lương Cách do dự rồi gật đầu, chuyện này cô đã nhịn trong lòng quá lâu, Thời Sênh hỏi cô, Lương Cách liền trả lời nhanh chóng.
Nghe xong, Thời Sênh chỉ cười rồi xoa đầu cô, "Chắc em nhầm rồi, Thụy Y chưa bao giờ rời khỏi Huyết Tộc, anh ấy là con trưởng, không thể rời khỏi Huyết Tộc."
Trong mắt Lương Cách lượt qua một tia thất vọng.
Đúng là nhận nhầm người rồi sao?
"Nhưng, Thụy Y có một người em trai, tên là Thụy Tuyết, chị không biết người em gặp có phải là cậu ấy không, nhưng cậu ấy đã chết rồi."
Thụy Tuyết…
Đúng rồi, nam sinh ấy từng nói với cô.
Anh ấy nói.
Anh ấy tên là Thụy Tuyết.
Thụy trong Thụy Tuyết, Tuyết trong Thụy Tuyết.
"Tại… tại sao lại chết?" cậu nam sinh xinh đẹp ấy, đã chết rồi sao?
Thời Sênh lắc đầu: "Chị cũng không biết, cha nuôi không nói với chị, Thụy Y cũng kín tiếng. Tuyệt đối không được nhắc tới chuyện này trước mặt Thụy Y, biết chưa?"
Lương Cách gật đầu.
"Mọi chuyện đều phải nhìn về phía trước, Thụy Y cũng là một người khá tốt."
Lương Cách đỏ mặt, "Chị, chị nói gì vậy?"
"Không có gì." Thời Sênh cười rồi rời đi.
Thật ra Thời Sênh biết được nguyên nhân cái chết của Thụy Tuyết.
Năm đó khi Thụy Tuyết rời khỏi Huyết Tộc, cậu chỉ vừa mới trưởng thành, đã lén lút chạy ra khỏi Huyết Tộc. Đợi khi Khắc Nhĩ và Thụy Y tìm đến, cậu ấy đã chết rồi.
Chết dưới tay Huyết Liệp.
Không ai biết được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chuyện này vẫn không nên nói với cô ấy thì hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...