Tối, lạnh, đói.
Đó là tất cả cảm nhận của Thời Sênh sau khi cô có lại ý thức.
Cô nhận ra mình đang ở trong không gian vô cùng chật hẹp, hẹp đến mức không thể duỗi được cả 5 ngón tay ra.
Cả không gian không đủ để cô xoay người qua lại.
Thời Sênh hơi ngớ người.
Đây là nơi quái quỷ nào vậy.
Thời Sênh dùng tay lần mò xung quanh, phía dưới cơ thể hình như được kê lót bằng vải lụa rất mềm mại, sờ hai bên và trên đỉnh đầu hình như là gỗ.
Thời Sênh: "….
Hình dạng này, sao lại giống quan tài thế chứ.
Vẫn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ, mà đã chôn mình rồi sao.
Tên thiểu năng nào thiếu đạo đức thế, tôi vẫn chưa chết mà.
Thời Sênh đạp chân vào tấm ván, đến một âm thanh nhỏ nhất cũng không thấy phát ra, nhưng cái thứ này có vẻ rất chắc chắn.
Thời Sênh mò mẫm trong không gian lấy ra một viên Dạ Minh Châu, xung quanh lập tức sáng bừng lên.
Mẹ kiếp đây mà không phải quan tài, bản cô nương sẽ nuốt luôn Dạ Minh Châu.
Thời Sênh cố gắng nhịn, trước tiên phải nhận kịch bản đã.
Bên trong quan tài, có lẽ không có tên thiểu năng nào dám đến làm phiền cô.
...
Đây là truyện về học viện ma cà rồng.
Nữ chính là Ngải Duy, 18 tuổi, là sinh viên năm nhất của học viện Tường Vi.
Học viện Tường Vi là trường học quý tộc có tiếng trong cả nước, những người trong đó không phải người giàu thì cũng là người có địa vị cao.
Hơn nữa không phải tất cả họ đều là người, trong đó còn có cả - Ma cà rồng.
Nữ chính do tự học về muộn, bị Tả Liệt bị thương đang cần máu gấp bắt lấy hút máu.
Như tất cả các tiểu thuyết ma cà rồng khác, máu của nữ chính sẽ rất đặc biệt, Tả Liệt vừa hút đã lập tức bị nghiện, từ đó bám riết bên cạnh nữ chính.
Nhưng trong lòng nữ chính lại yêu thầm Tư Không Táp, hơn nữa lại vì Tư Không Táp mà cố gắng để thi đỗ học viện Tường Vi.
Ban đầu, nam chính chỉ vì máu của nữ chính nên mới ở bên cạnh cô ta, khi biết cô ta thích Tư Không Táp, nam chính đã tốt bụng nhắc nhở nữ chính, Tư Không Táp thực ra không tốt như những gì cô ta thấy.
Đương nhiên nữ chính không tin, cô ta cảm thấy nam chính cố ý nói xấu Tư Không Táp, vì vậy nên không ưa nam chính.
Sau đó vẫn lấy điều kiện là máu tươi, để nam chính giúp đỡ nữ chính theo đuổi Tư Không Táp.
Nam Chính thực sự làm cho Tư Không Táp và nữ chính đến với nhau, nhưng đúng lúc này, nam chính mới phát hiện dường như mình thích nữ chính rồi.
Do đó kịch bản chuyển sang mối tình tay ba.
Đến cuối câu chuyện, nữ chính mới nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Không Táp, nam chính không rời bỏ mà vẫn đồng hành cùng cô ta, cuối cùng nữ chính đến với nam chính, một cái kết có hậu.
Mà nguyên chủ Di Nại, là một con ma cà rồng có huyết thống thuần khiết, tính cách cô ấy rất ngạo mạn, ít giao lưu qua lại với loài người, ngay đến đồng loại cô ấy cũng không thích.
Thế nhưng cô ấy lại rất xinh đẹp, thuộc dạng nữ thần lạnh lùng trong trường, cũng coi như rất được hoan nghênh.
Một Huyết Tộc cao quý như vậy, vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với nữ chính.
Nhưng người mà Di Nại thích lại là Tư Không Táp, sau khi nữ chính và Tư Không Táp đến với nhau, nữ phụ Di Nại bắt đầu xuất hiện, tìm mọi cách để gây rắc rối với nữ chính.
Sau một lần nữ chính lại bị ma cà rồng tập kích, đột nhiên chỉ ra và xác nhận chính nguyên chủ sai ma cà rồng làm.
Mặc dù nguyên chủ không ưa nữ chính, nhưng cũng chỉ làm một chút thủ đoạn nhỏ để gây ra phiền phức cho nữ chính, chứ không đến mức lấy mạng.
Đột nhiên bị chỉ ra, lại bởi vì thường ngày cô ấy luôn nhằm vào nữ chính, nên dường như chẳng ai tin cô ấy cả.
Ma cà rồng và thợ săn ma cà rồng, vì muốn chung sống hòa bình, nên tổ chức một đồng minh Huyết Liệp, đưa ra khế ước, chuyên dùng để ràng buộc ma cà rồng, và nhân loại muốn giết chết những ma cà rồng không vi phạm hiệp ước một cách không chính đáng.
Học viện Tường Vi là trường học quý tộc có tiếng trong cả nước, những người trong đó không phải người giàu thì cũng là người có địa vị cao.
Hơn nữa không phải tất cả họ đều là người, trong đó còn có cả - Ma cà rồng.
Nữ chính do tự học về muộn, bị Tả Liệt bị thương đang cần máu gấp bắt lấy hút máu.
Như tất cả các tiểu thuyết ma cà rồng khác, máu của nữ chính sẽ rất đặc biệt, Tả Liệt vừa hút đã lập tức bị nghiện, từ đó bám riết bên cạnh nữ chính.
Nhưng trong lòng nữ chính lại yêu thầm Tư Không Táp, hơn nữa lại vì Tư Không Táp mà cố gắng để thi đỗ học viện Tường Vi.
Ban đầu, nam chính chỉ vì máu của nữ chính nên mới ở bên cạnh cô ta, khi biết cô ta thích Tư Không Táp, nam chính đã tốt bụng nhắc nhở nữ chính, Tư Không Táp thực ra không tốt như những gì cô ta thấy.
Đương nhiên nữ chính không tin, cô ta cảm thấy nam chính cố ý nói xấu Tư Không Táp, vì vậy nên không ưa nam chính.
Sau đó vẫn lấy điều kiện là máu tươi, để nam chính giúp đỡ nữ chính theo đuổi Tư Không Táp.
Nam Chính thực sự làm cho Tư Không Táp và nữ chính đến với nhau, nhưng đúng lúc này, nam chính mới phát hiện dường như mình thích nữ chính rồi.
Do đó kịch bản chuyển sang mối tình tay ba.
Đến cuối câu chuyện, nữ chính mới nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Không Táp, nam chính không rời bỏ mà vẫn đồng hành cùng cô ta, cuối cùng nữ chính đến với nam chính, một cái kết có hậu.
Mà nguyên chủ Di Nại, là một con ma cà rồng có huyết thống thuần khiết, tính cách cô ấy rất ngạo mạn, ít giao lưu qua lại với loài người, ngay đến đồng loại cô ấy cũng không thích.
Thế nhưng cô ấy lại rất xinh đẹp, thuộc dạng nữ thần lạnh lùng trong trường, cũng coi như rất được hoan nghênh.
Một Huyết Tộc cao quý như vậy, vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với nữ chính.
Nhưng người mà Di Nại thích lại là Tư Không Táp, sau khi nữ chính và Tư Không Táp đến với nhau, nữ phụ Di Nại bắt đầu xuất hiện, tìm mọi cách để gây rắc rối với nữ chính.
Sau một lần nữ chính lại bị ma cà rồng tập kích, đột nhiên chỉ ra và xác nhận chính nguyên chủ sai ma cà rồng làm.
Mặc dù nguyên chủ không ưa nữ chính, nhưng cũng chỉ làm một chút thủ đoạn nhỏ để gây ra phiền phức cho nữ chính, chứ không đến mức lấy mạng.
Đột nhiên bị chỉ ra, lại bởi vì thường ngày cô ấy luôn nhằm vào nữ chính, nên dường như chẳng ai tin cô ấy cả.
Ma cà rồng và thợ săn ma cà rồng, vì muốn chung sống hòa bình, nên tổ chức một đồng minh Huyết Liệp, đưa ra khế ước, chuyên dùng để ràng buộc ma cà rồng, và nhân loại muốn giết chết những ma cà rồng không vi phạm hiệp ước một cách không chính đáng.
Hành vi của nguyên chủ đã phá vỡ điều kiện của khế ước, đồng minh Huyết Liệp muốn đưa nguyên chủ tới Tổng bộ đồng minh Huyết Liệp để phán xử.
Đương nhiên nguyên chủ không đồng ý, vốn dĩ cô ấy không làm.
Do đó nguyên chủ bỏ trốn, nhưng cô ấy không thể trốn thoát, mà còn bị Đồng minh Huyết Liệp bắt và đưa về Tổng bộ.
Ở đó, nguyên chủ nhìn thấy vô số cảnh tượng đẫm máu, đồng loại của mình bị giải phẫu nhằm mục đích nghiên cứu.
Đám người kia muốn trường sinh, nhưng lại không muốn biến thành ma cà rồng, vì vậy họ nghiên cứu bí quyết trường sinh của ma cà rồng.
Nguyên chủ là Huyết Tộc thuần chủng, rất có giá trị nghiên cứu.
Đám người đó không ngừng tiến hành thực nghiệm trên người cô ấy.
Nguyên chủ bị giày vò đến chết.
Nguyên chủ chỉ có một nguyện vọng, báo thù.
Dù là Đồng minh Huyết Liệp, hay là nữ chính, cô ấy đều muốn báo thù.
Nếu không phải nữ chính đột nhiên chỉ ra cô ấy, thì cô ấy sẽ không bị Đồng minh Huyết Liệp chú ý đến, cũng không rơi vào tình trạng này.
Làm họ mất mặt mà thôi, bản cô nương giỏi nhất, chớp mắt sẽ làm cho chúng phải khóc cha gọi mẹ.
Mẹ kiếp, bây giờ thì phải cho tôi ra ngoài.
Cái quan tài này phải mở như thế nào, đạp cũng không mở ra được.
Kẻ ngủ trong quan tài là cương thi.
Ma cà rồng mà ngủ trong quan tài làm cái gì, có chút giác ngộ của một ma cà rồng quý tộc đi được không.
Thời Sênh lần mò rất lâu mà không thể mở được quan tài, cuối cùng bực bội quá nên đã móc thiết kiếm chém vỡ để chui ra.
Nắp quan tài bị chém thành hai mảnh rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Bên ngoài cũng tối đen, quan tài đối diện với cửa sổ, có ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào trong, cả căn phòng như được phủ lên một lớp voan mỏng.
Thời Sênh dựa vào trí nhớ của mình tìm tới chỗ công tắc để bật điện, căn phòng lập tức bừng sáng.
Căn phòng thiên về phong cách Châu u cổ điển, màu sắc hơi âm u, bày biện rất đơn giản, không giống phòng của một cô gái… à, của ma cà rồng nữ cho lắm.
Thời Sênh quay đầu nhìn chiếc quan tài mà mình vừa nằm trong đó, thứ này xem ra còn cao cấp hơn tất cả mọi thứ đồ trong phòng.
Thời Sênh dời mắt đến một tấm áp phích ở trên đầu chiếc quan tài.
Không phải áp phích, là một bức tranh sinh động như thật.
Bức tranh vẽ hoa tường vi, Tường Vi đỏ như máu như muốn lan ra che phủ khắp đất trời, nhưng khuất sau Tường Vi trong bức tranh này, lại thấp thoáng thấy bóng dáng của một đứa trẻ, thứ duy nhất có thể nhìn rõ đó chính là sợi dây màu đỏ đeo trên cổ tay của đứa bé, bên trên là mặt dây chuyền hình bán nguyệt.
Nguyên chủ rất trân trọng bức tranh này, nhưng tại sao, Thời Sênh không tìm ra được đáp án trong ký ức.
...
Nguyên chủ một mình sống tại nơi này, vì vậy trong nhà không có ai khác.
Thời Sênh nghĩ tới một chuyện rất xấu.
Ma cà rồng uống máu.
Cô không thích trò hút máu đó.
Vừa nghĩ đến máu, Thời Sênh bỗng nhiên cảm thấy rất đói.
Xong rồi.
Không khéo ở không gian này cô sẽ đói chết mất.
Sau này cô có thể viết một quyển sách, gọi là – 101 cách chết trong những năm tôi xuyên không.
Nhất định sẽ bán rất chạy.
Nghĩ tới tiểu thuyết, Thời Sênh lại cảm thấy hơi buồn bực.
Lâu lắm rồi không đào hố.
Đói quá...
Thời Sênh xoa xoa bụng của mình rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trong tủ lạnh chỉ có mấy chai dung dịch màu đỏ tươi.
Rõ ràng là đã đậy chặt, nhưng cô lại cảm thấy mình ngửi được mùi máu tanh.
Vô cùng mê hoặc.
Nuốt nước bọt xuống, Thời Sênh thò tay lấy vài chai dung dịch đó, sau đó đóng cửa tủ lạnh đến ‘rầm’ một tiếng.
Thời Sênh ném chỗ dung dịch máu tươi đó vào sọt rác, rồi xoay người đi về phòng.
Ma cà rồng ngoài hút máu ra thì còn ăn gì nữa.
Thời Sênh đau khổ phát hiện ra.
Thức ăn của loài người đối với ma cà rồng chẳng có ý nghĩa gì, ăn nhiều rồi không khéo làm mình yếu đi.
Vì vậy, ngoài hút máu ra, cũng chỉ có hút máu.
Ma cà rồng muốn tới thế giới loài người, bắt buộc phải thông qua sự cho phép của Đồng minh Huyết Liệp, và nhận tất cả dịch máu cần thiết tại Đồng minh Huyết Liệp đó.
Ví dụ thứ vừa rồi cô vứt đi, chính là dịch máu có được từ kênh chính quy.
Nhưng dựa theo chuyện trải qua cuối cùng của nguyên chủ, hơn một nửa số máu mà Đồng minh Huyết Liệp cung cấp đều đã bị động tay động chân.
Đừng nói cô ta không hút máu, cứ coi như cô ta hút máu đi nữa, cũng tuyệt đối không hút loại mà không rõ lai lịch.
Thời Sênh nghĩ ngợi, rồi ngồi bắt chéo chân trên sô pha.
Vừa rồi có cảm nhận thấy thế giới này có linh khí, mặc dù không nhiều, nhưng khiến cô ấy hấp thụ được một chút linh khí, chế ngự cơn đói hẳn cũng không thành vấn đề đâu nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...