Sau khi NguyệtDao quay về cũng bị phong hàn, nhưng Thương Lan với cô nương Váy Xanh đó càng ngày càng gần gũi, trong lòng Nguyệt Dao vô cùng khó chịu.
Trên người bọn họ bị dây tơ hồng dẫn dắt, sẽ thu hút lẫn nhau, nếu như cô ta không đi chia rẽ bọn họ, đoán chừng Thương Lan sẽ nhanh chóng cưới nàng ta về.
Nguyệt Dao nghe nói Thương Lan đưa cô nương váy xanh tên Vệ Linh kia đến Phong Nguyệt Các ăn cơm, không màng thân thể còn chưa khoẻ đã vội đi tìm bọn họ.
Lúc Nguyệt Dao bước vào cửa, vừa hay va phải người Thời Sênh.
“Điện hạ.” Bích Hỷ vội vàng đỡ lấy Thời Sênh.
Thời Sênh cảm thán, số mệnh của nữ chính và nữ phụ quả nhiên là bị ràng buộc, tùy tiện ở đâu cũng có thể gặp được nhau.
Trong lòng Nguyệt Dao đang nôn nóng, còn không thèm nhìn xem mình va phải ai, đi thẳng lên trên lầu.
Bích Hỷ cau mày, kêu mấy thị vệ phía sau ngăn cô ta lại.
“Mấy người làm gì thế hả?” Nguyệt Dao ngẩng đầu tức giận nhìn.
“Va phải điện hạ nhà chúng ta, cô muốn đi như thế sao?” Bích Hỷ quay người đi đến trước mặt Nguyệt Dao.
Nhìn rõ Bích Hỷ, trong lòng Nguyệt Dao thoáng giật thột, sao đi đến đâu cũng có thể gặp phải cô ta thế, âm hồn bất tán.
“Ta khộng có cố ý mà” Nguyệt Dao càu nhàu một tiêng.
“Không phải cố ý thì có thể xí xoá đi chuyện cô va vào điện hạ nhà chúng ta à?” Bích Hỷ tức giận, An Nguyệt Dao này tại sao cứ suốt ngày nói cô ta không cố ý thế.
Nguyệt Dao cau mày trừng lại, “Ngươi hung dữ như thế làm cái gì, chủ nhân của mấy người đã nói gì đâu? Hơn nữa bị đụng có một chút thôi, cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả, thân làm công chúa thì mong manh dễ vỡ lắm sao?
Công chúa thì làm sao chứ, công chúa thì giỏi lắm à?
Cô ta còn là thần tiên đó, cô ta còn chẳng thèm nói gì đây này.
Thời Sênh toát mồ hôi, nữ chính này sụp đổ cũng quá đáng Sợ đi.
Bích Hỷ giận quá hóa cười, “Nếu điện hạ nhà chúng ta thật sự xảy ra chuyện gì thì cô còn có thế đứng ở đây hay sao?”
“Ta...” Giọng nói của Nguyệt Dao đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trên lầu.
Thương Lan và Vệ Linh đứng cạnh nhau trên hành lang, ánh mắt thâm trầm nhìn cô ta.
Thương Lan bước từ tầng hai xuống, cũng không thèm nhìn đến Nguyệt Dao, chắp tay nói với Thời Sênh, “Phu nhân đã xúc phạm nhiều, mong công chúa Thanh Hoan tha thứ, thần nhất định sẽ dạy dỗ lại quy củ cho nàng ta.”
“Tướng quân Thương Lan quả nhiên là thâm tình,” Thời Sênh cười như không cười nhìn Thương Lan, “Có điều quy củ này không thể bỏ được, va vào bản cung thì không sao, chẳng qua chỉ là bản cung dỡ đi một cánh tay của cô ta, vẫn có thể lưu lại mạng, nếu đây mà là va vào Thần hoàng hoặc là quý nhân khác... thì khó nói rồi!”
Thương Lan: “...” Muốn dỡ đi cả cánh tay mà còn không sao à.
Thương Lan hít sâu một hơi, thái độ càng chân thành thêm mấy phần, “Công chúa Thanh Hoan đại nhân đại lượng, vẫn là xin tha cho phu nhân một lần này.”
Thời Sênh nhẹ nhàng nói: “Bản cung không phải đại nhân, bản cung mới mười sáu tuổi thôi.”
Thời Sênh cố tình bắt bẻ.
“Công chúa Thanh Hoan như thế nào mới có thể tha thứ cho phu nhân.” Rõ ràng cô gái đối diện đang bới lông tìm vết, mà còn là lý do quang minh chính đại, hắn cũng không thể nhắm mắthùa theo được đúng không?
Thời Sênh cười cong hai mắt, vẻ mặt rộng lượng: “Cánh tay thì bản cung không cần nữa, hôm nay không hợp nhìn thấy máu, bảo cô ta xin lỗi là được rồi.”
Yêu cầu này đích thực là không quá đáng.
Thương Lan nhìn về phía Nguyệt Dao, trầm giọng nói: “Xin lôi công chúa Thanh Hoan di.”
Đại khái là nữ chính luôn có một loại tâm lý phản nghịch đối với nam chính, nam chính càng nói như thế thì nữ chính lại càng không bằng lòng.
Cộng thêm việc Thương Lan cùng Vệ Linh ở cùng nhau, trong lòng Nguyệt Dao càng không đồng ý nghe theo lời Thương Lan.
“Dựa vào cái gì.” Ngụyệt Dao nghểnh cổ lên, tự cảm thấy mình rất có lý, “Cô ta đi ra ngoài không nhìn người khác, lại còn trách thiếp?”
Trong lòng Thời Sênh thầm khen ngợi nữ chính đại nhân.
Ngươi cứ làm như thế này, thì bản cô nương không cần đích thân động thủ phá couple nữa.
Trong lòng Thương Lan vô cùng thất vọng, từ khi cưới cô ta, phủ tướng quân không được yên tĩnh ngày nào.
Trước đây hắn cũng cảm thấy cô nương đó đáng yêu. Chút hảọ cảm đó hiện tại dường như đã từ từ tan biến hết rồi.
“Thương Lan thay phu nhân xin lỗi công chúa Thanh Hoan.” Thương Lan đột nhiên hành đại lê.
Thời Sênh chớp chớp mắt, “Bản cung không nhận nối.”
Ngoài miệng nói không nhận nổi, nét mặt lại vô cùng thoải mái.
“Nếu như Tướng quân Thương Lan đã nói như thế rồi, lần này bản cung cũng không tính toán nữa, thế nhưng lần sau... không dễ nói chuyện như thế đâu”. Thời Sênh nhìn Nguyệt Dao cười cười, “Cô chẳng qua chỉ là con gái của thừa tướng, trên còn có hoàng thượng, hoàng tử công chúa, đừng có mà tự tìm đường chết.”
Cứ cho là bây giờ cô ta gả cho Thương Lan, cũng chẳng qua chỉ là phu nhân của tướng quân, địa vị có thể cao được đên đâu?
Thời Sênh gật gật đầu với Thương Lan, tư thế hung hăng càn quấy dân người rời khỏi Phong Nguyệt Các.
Nguyệt Dao bị Thương Lan đem về phủ, Thương Lan lạnh lùng phân phó người mời ma ma về dạy quy củ cho cô ta, còn không cho phép cô ta đi ra ngoài.
Không có Nguyệt Dao cản trở, Thương Lan và Vệ Linh “nước chảy thành sông”, rất nhanh liền được cưới vào trong phủ tướng quân.
Mà tin tức Nguyệt Dao thất sủng cũng truyền đi khắp nơi.
Lúc mới thành hôn, hai người gắn bó như keo sơn, người bên cạnh đô kỵ ao ước, làm cho người khác ghen tỵ
Kết quả là chẳng được bao lâu, Thương Lan liền cưới người khác.
Nguyệt Dao tức giận phát khóc, càng thêm căm hận Thời Sênh, nếu như không phải cô ta soi mói, bản thân đã sớm chia rẽ được Thương Lan và Vệ Linh rồi, sao có thể để cho bọn họ ở bên cạnh nhau cơ chứ.
Vệ Linh gả vào trong phủ, khôn ngoan hiểu biết, đối với Thương Lan lại tôn kính vô cùng, so với Nguyệt Dao gây sự vô lý, Thương Lan đương nhiên sẽ hướng về phía Vệ Linh.
Nguyệt Dao nghìn phương Vạn kếmuốn chia rẽ bọn họ làm cho sự kiên nhẫn trong lòng Thương Lan bị bào mòn từng chút từng chút một.
Lần tiếp theo Thời Sênh gặp Nguyệt Dao là ở bữa tiệc trong cung, Nguyệt Dao ngồi bên cạnh Thương Lan, sắc mặt nhìn có chút không tốt, gương mặt không còn vẻ yêu kiều đáng yêu trước đây, mà lúc này nhìn đúng là một bà vợ ghen tuông.
Thấy Thời Sênh nhìn sang, cô ta hung hăng trừng mắt với cô một cái.
Thời Sênh bình tĩnh di chuyển tầm nhìn. NguyệtDao tức giận đến ngứa răng.
Trọng bữa tiệc, Thần hoàng hỏi Thời Sênh mây câu, đại khái là đang thăm dò Việc lúc nào cô sẽ rời đi.
Từ lúc vị này ở lại Trường An, mấy kẻ con nhà giàu sang quyền quý trong thành Trường An đều ở trong nhà đến mức dài cả tóc ra rồi.
Thần hoàng rất căm phẫn mấy kẻ loan truyền công chúa Thanh Hoan là một tài nữ thấu tình đạt lý, hiền thục thanh nhã. Mắt mù hết rồi hay sao?
Đây căn bản là một công chúa được nuông chiều cực kỳ không biết điều mà.
Vốn cho rằng cô sẽ không đi, ai mà biết được cô lại cho Thần hoàng một đáp án rõ ràng.
Một tháng sau sẽ đi.
Còn một tháng nữa sẽ có loạn lạc, cô còn nhiệm vụ phi thăng lên thành thượng thần phải làm, đương nhiên không thế ở lại nữa.
Với lại bây giờ nữ chính cũng không cần cô làm gì cả, đợi đến lúc quay về thần giới thì mới có kịch hay mà xem.
Vừa nghe Thời Sênh nói muốn đi, mấy kẻ
con cháu thế gia quyền quý tham gia bữa tiệc đều reo lên phấn khích.
Tai hoạ này cuối cùng cũng chịu đi rồi, nghĩ lại tình cảnh ngày đó cảtập thể đứng chịu tội bên hồ, trong lòng bọn họ lệ tuôn thành dòng.
Bữa tiệc kết thúc, đoàn người lần lượt tản đi. “Điện hạ, chúng ta không đi sao?” Bích Hỷ nhìn thấy người rời đi cũng không ít rồi bèn nhắc nhở Thời Sênh. “Đợi chút sẽ có kịch để xem." Thời Sênh nhìn Bích Hỷ thần bíchớp chớp mắt.
Kịch? Điện hạ, có lần nào người xem kịch mà kết quả không là lôi kéo thù hận về phía mình đâu.
Cô không muốn xem kịch.
Đương nhiên ý kiến của cô không quan trọng, điện hạ nói mới tính.
Đợi mọi người đi gần hết rồi, Thời Sênh mới đứng lên đi ra bên ngoài.
Bên ngoài có cung nhân xách đèn đi trước dân đường.
Hoàng cung to lớn như thế, thực ra là đều chìm trong bóng tối, ánh sáng có thể nhìn thấy không nhiều, không nguy nga lộng lẫy, lấp lánh lung linh như ở trong phim.
Chỉ có bóng tối và sự quạnh quẽ.
Bốn phía trừ tiếng bước chân của họ ra thì chắng còn âm thanh nào nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...