ở đây phần lớn đều không biết, cái từ Thầy Trừ Ma này, họ cũng chỉ từng thấy trong tiểu thuyết.
H iển nhiên người không biết không ít,
Thế giới hiện thực thật sự có Thầy Trừ Ma Sao?
Sao có thể?
Khuôn mặt Thời Sênh biểu cảm như quả nhiên là vậy bay tới bên cạnh An Tố, ánh mắt tuần tra một vòng quanh đám người.
Cuối cùng rơi tới trên người thiếu niên Tiểu Bạch mặt như búp bê đó.
Tiểu Bạch đang mở trừng trừng đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, ngây ngô nhìn cô.
Đúng thế, là đang nhìn cô, không phải nhìn Aη Τό.
Cậu ta có thể nhìn thấy mình?
“Không ai biết Đại hội Trừ Ma tổ chức ở đâu sao?” An Tổ lại hỏi một lượt.
“Cô gái này không phải là ở trại tâm thần nào chạy trốn ra đấy chứ?”
“Tôi thấy giống... lại còn Đại hội Trừ Ma, xem nhiều tiểu thuyết quá đấy mà?”
Thời Sênh bay tới trướt mặt thiếu niên, Tiểu Bạch nấp về sau một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, quả nhiên cậu ta nhìn thấy mình, hay là biết mình là ma.
Vừa nãy khi An Tố nói cuộc thi Thầy Trừ Ma, ro ràng sắc mặt cậu ta không đúng lắm.
“Cậu biết Đại hội Trừ Ma?”
Con ngươi đen trắng rõ ràng đó của Tiểu Bạch đột nhiên trào ra làn sương, không hề báo trước ôm lấy người bên cạnh khóc ầm lên.
“Có ma!”
Thời Sênh: “...” Mẹ kiếp, bộ dạng bình tĩnh vừa nãy củacậu đều là giả vờ sao?
Người bị Tiểu Bạch ôm lấy bên cạnh, mặt mày đau khổ kéo cậu ta xuống, “Tiểu Bạch lại phát bệnh, sư huynh không có ở đây, làm sao bây giờ?”
“Thật sự có ma.” Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay người đàn ông, “Anh tin em đi.”
“Được được, anh tin em, anh tin em, sư thúc phái người bảo vệ ngươi có được không? Hai người các cậu mau đưa Tiêu Bạch đi.”
Thời Sênh không nói được lời nào.
Người duy nhất có thể nhìn thấy, lại vẫn là kẻ bệnh hoạn trong đám người này.
Rόt cộc núi Thiên Đô này lấy đâu ra danh tiêng lớn như vậy chứ?
Thời Sênh bảo An Tổ tìm cơ hội rút lui, cô đi theo thiếu niên lên núi.
Đi được một nửa, Thời Sênh liền cảm thấy bên trên không đúng lắm.
Không thể đi lên rồi.
Cô im lặng, từ trong không gian móc ra một viên đạn khói, vứt về phía hai người trước mặt.
Khói tan, gần như ngay trong giây phút tiếp xúc, 3 người phía trước liền ngã ra đất rồi.
“Hiệu quả này tốt như vậy, thời gian bảo hành rất dài nữa!”Thời Sênh thì thầm mấy câu, muốn trực tiếp nhập vào người Tiểu Bạch, không biết làm sao cô vừa lại gần cậu ta liền cảm giác được khí tức thuần khiết giống như trên núi.
Cô ấy chỉ có thể bỏ cách này, dùng thiết kiếm chở cậu ta xuống núi.
Ở chỗ chỉ định nhìn thấy An Tố, Thời Sênh còn hơi thấy kì lạ, trí thông minh của cô ấy đã tăng lên rồi sao, nhanh như vậy đã thoát thân rồi.
“Chị ma nữ... sao chị lại... trói cậu ta lại?” Đây là bắt cóc, phạm pháp đó!
“Không trói về thì hỏi kiểu gì?” Thời Sênh trợn mắt nhìn An Tố, “Đừng nói pháp luật gì Với tôi, tôi là ma, pháp luật không quản được
A yy
t61.
An Tố: “...” Được thôi, thật sự không có pháp luật nhắm vào ma.
Tiểu Bạch bị người ta vỗ cho tỉnh, người vỗlà cô gái cậu ta từng gặp trước đó, khi cậu nhìn nghiêng lên trên thì thấy có một bóng ma bay tới.
“Aa...
An Tố nhanh tay nhanh mắt chặn Tiểu Bạch lại, “Đừng kêu, đừng kêu, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương.”
Trước giờ An Tổ chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ làm được loại việc này, nói ra loại từ ngữ này, trong lòng Vân hơi căng thăng.
“Hu hu...” Tiểu Bạch dùng lực lắc đầu, nhân lúc An Tổ chặn anh ta, cắn lên tay cô ấy một miêng.
“Aa!” An Tổ bị đau, thả cậu ta ra.
“Cứu mạng... cứu mạng...” Tiểu Bạch lập tức kéo cổ họng gào lên.
Tên ngu này, giữngười cũng không giữnổi
Thời Sênh tối sầm mặt móc ra thiết kiếm, đẩy một cái về phía trước mặt Tiểu Bạch, hung thần ác sát uy hiếp, “Còn kêu nữa ta giết chết ngươi”
Tiểu Bạch nghẹn ngào một chút, có chút khó khăn thu lại tiếng.
“Cuộc thi Thầy Trừ Ma ở đâu?" Hai mắt Tiểu Bạchrưng rưng nhìn côây.
Nói thật, khi hắn không gào thét, hoàn toàn không nhìn ra hắn đang sợ hãi.
“Tôi... tôi không biết.”
Thời Sênh có cảm giác đang bắt nạt trẻ con, nhưng vì trò hại não đó của Phong Cấm, cô ấy chỉ có thể tiếp tục bắt nạt.
Thiết kiếm ép thẳng lên cổ Tiểu Bạch, “Hoặc là nói, hoặc là chết, sống hay chết, cậu tự chọn đi.”
“Tôi thật sự không biết.” Tiểu Bạch sắp lắc gẫy cả đầu rồi, nước mắt lưng tròng, đáng thương làm sao.
Trái tim thánh mẫu đó của An Tố lại bắt đầu phát tác, nhưng nhìn thấy sắc mặt Thời Sênh không tốt lắm, cô ấy chỉ có thể đè nén trái tim thánh mẫu xuống.
Chị manữ mới là đại ca, không thể đắc tội.
Thời Sênh cười lạnh, không nói có cách khiên ngươi nói.
Thời Sênh kéo Tiểu Bạch tới một bờ sông nhỏ cách đó không xa, vứt cậu ta xuông.
Nhìn Tiểu Bạch ngụp lặn trong sông, không được bao lâu liền chìm xuống, cô ấy mới chỉ huy thiết kiếm đưa cậu lên.
Bên này Tiểu Bạch trợn trừng mắt, cả người run rẩy, chủ động giao phó, “Tôi... tôi không biết vị trí cụ thể, tôi chỉ biết vị trí đại khái!”
Phố Thất Loan.
Các công trình cổ xưa nhất của thành phố này đều tập trung ở đây, là con phố cổ nổi tiêng.
Con phố này nhìn từ trên hông, giống như con rắn cong cong uốn khúc, tổng cộng có 7 khúc cong, cho nên mới được gọi là Phố Thất Loan.
Địa danh mà Tiểu Bạch nói chính là ở đây, nhưng Vị trí cụ thể cậu ta không biêt.
“Tôi thật sự không biết vị trí cụ thể” Tiểu Bạch khóc lóc, “Cô là ma... đi tham gia cuộc thi Thầy Trừ Ma làm gì?”
Thời Sênh nhìn lướt Tiểu Bạch lắm lời một cái, cậu lập tức ấm ức im miệng, lại gần An Tố.
Đây xấu tốt gì cũng là con người, cảm giác gây cho cậu phải an toàn chút.
Phố Thất Loan lúc này đang chìm trong một vùng bóng tối, giống như mãnh thú to lớn đang mai phục trong bóng đêm, chuẩn bị nuốt chửng những kẻ xâm lược có ý định xông vào đó bất cứ lúc nào.
An Tố từ khi tới đây, thần sắc liền có chút không ổn, trong mắt đầy tình cảm phức tạp, Thời Sênh chau mày nhìn cô ấy.
“Chị ma nữ... chúng ta phải vào sao?”. Phát giác được cái nhìn của Thời Sênh, An Tố nuốt nuốt nước bọt, hỏi một cách khó khăn.
“Không thì sao?” Tới đây ngắm cảnh du lịch Xem cảnh đêm?
“Em..."An Tổ bắt đầu thở gấp, thân hình run lên như lá rụng trong gió thu.
Trong mắt Thời Sênh loé lên một tia nhìn hồ nghi, lát sau nghĩ tới nơi này là nơi nữ chính và nam chính lần đầu gặp mặt.
Chả trách cô ấy có bộ dạng sợ sệt như vậy. Lúc này cô ấy thà đi theo mình cũng không trở về ở cùng Nạp Lan. Ánh, có lẽ sự sợ hãi trong lòng Với Nạp Lan Anh còn nhiều hơn là yêu thích.
Xem ra Nạp Lan. Ảnh cách tình yêu còn rất xa rồi. Nữ chính càng là không đếm xỉa tới hắn, hắn càng thích nữ chính sao? Định luật của tiếu thuyết không thể sai.
“Vậy cô đợi ở bên ngoài.” Thời Sênh kéo thiết kiếm bay vào bên trong.
Bảo cô ấy đợi ở đây? An Tố nhìn xung quanh, trống vắng không có bóng người, trong bóng tôi lúc nào chổ nào cũng có thể nhảy ra một thứ kì lạ.
Cô ấy nhấc giò đuổi theo, “Em... em vẫn là đi theo chị ma nữ thì hơn.”
Cô không muốn một mình đợi ở đây, quá đáng sợ.
Tiểu Bạch không biết làm sao đứng ở chỗ cũ. Họ mặc kệmình rồi sao? Làm sao cậu ta trở về đây?
Tiểu Bạch nhìn xung quanh, thấy người phía trước sắp biên mât rồi, cậu ta cũng vội vã đi
theo.
Cậu ta cảm giác ở đây không tốt lắm, vẫn là nên đi theo họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...