Thời Sênh rút thiết kiếm ra và cầm trên tay, hình ảnh thực tế ảo liền thay đổi, “Thứ tôi muốn anh nhìn thấy là cái này.”
Thượng Quan Phổ nhìn về phía cô, cả người lập tức cứng lại.
Trong hình ảnh, một người giống hắn như đúc đang nhìn về phía hắn, mà vài Trảm Long Vệ lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh. Không biết có phải người bên kia thấy được thông qua bên này hay không mà phát hiện ra nguy hiểm liền quay đầu nhìn Trảm Long Vệ.
“Thượng Quan Phổ, tôi đã bảo anh phải giấu mình kín một chút, lại để tôi tìm ra rồi nhỉ?” Giọng Thời Sênh xuyên thấu qua hình ảnh thực tế ảo truyền sang bên đó. Thượng Quan Phổ đẩy cái bàn về phía Trảm Long Vệ, nhanh chân chạy mất.
Hình ảnh di động theo hắn, hắn kéo cửa ra, kim long trên người Trảm Long Vệ bay lên theo áo choàng, hắn hoàn toàn không có đường nào để trốn.
Thượng Quan Phổ bị Trảm Long Vệ bắt được. Hắn giãy giụa nói gì đó, đáng tiếc âm thanh không truyền sang được. Trảm Long Vệ siết chặt cổ Thượng Quan Phổ, gia chủ nói dù sao cũng là một hoàng tử, đừng để quá máu me.
Thời Sênh dời tầm mắt, quay sang nhìn “Thượng Quan Phổ” đứng trước mặt mình, cả người hắn dần dần mềm nhũn, ngã xuống đất.
Loại người này đương nhiên phải nhanh chóng giết chết, nếu để lại chính là tự thêm phiền toái cho mình, cô có phải kẻ ngu đâu cơ chứ.
Cô chính là vua của các loại kịch bản truyện rồi.
Cho dù có phải thật hay không thì cứ giết chết đã rồi nói tiếp.
...
Những người theo Thượng Quan Phổ tới, ngay khi Thượng Quan Phổ chết đi, bọn họ còn chưa kịp chạy thì đã bị Trảm Long Vệ đột nhiên từ trên trời rơi xuống chế phục, toàn bộ thời gian chỉ mất có mấy giây. Thời Sênh đứng ở giữa, không động tới dù một ngón tay.
Đây mới chân chính là vương giả, vào thời điểm quyết đấu sau cùng, không cần ra bất kỳ chiêu nào, chỉ cần đứng im một chỗ mà cũng có thể giành được thắng lợi rồi.
Nhưng mà chẳng ai biết, sau tất cả màn làm màu làm mè này, cô đã phải trả giá bao nhiêu thời gian.
Đây là một trận chiến không hề có khói thuốc súng, Thời Sênh dựa vào thực lực của chính bản thân mình khiến cho mọi thế lực của Thượng Quan Phổ phải tan rã, vì thế chuyện này về sau đi vào lịch sử liền trở thành đề tài thảo luận có tính tranh luận rất lớn.
Thời Sênh bảo Thập Phương dẫn người tới. Cô ngồi trên một tảng đá, vắt chân cắn hạt dưa như một tên du côn, “Cesar, chuyện của Hạ gia, anh còn bao nhiêu chuyện giấu tôi hả?”
Cesar biết ngay là cô ấy sẽ hỏi chuyện này.
Cesar cảm thấy chuyện này kết thúc quá nhanh, nhanh như một trận gió lốc, lúc trước hắn lựa chọn cô quả nhiên là không sai.
Nhưng mà...
Cái giá phải trả cũng thật lớn.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tôi biết cô sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như thế, thế nên ngay từ đầu tôi đã kéo cả Hạ Sơ vào chuyện này. Lúc đó tôi cũng đã tự hỏi mình xem làm như vậy có đáng giá không, nhưng mà linh hồn tôi nói với tôi rằng, đáng giá, vì tôi không còn cách nào khác. Tôi không đối phó được Linh.”
“Cô biết đấy, lúc trước Hạ Sơ lựa chọn diệt vong là vì cô ấy biết kết cục của Hạ gia, đó là kế hoạch do tôi bày ra. Diêm gia có một lão tổ tông, lúc đó thần trí của ông ta đã không còn rõ ràng nữa, chẳng qua người của Diêm gia không phát hiện ra. Vì thế, tôi lên kế hoạch để ông cụ Diêm đó ngẫu nhiên gặp phải Hạ Sơ, sau đó để Hạ Sơ nghe được lời tiên đoán kia.”
“Lúc đó tôi cũng không biết Hạ Sơ sẽ lựa chọn thế nào, tôi chỉ đang đặt cược mà thôi. Rất may mắn, tôi thắng cuộc, cô ấy lựa chọn để cô được sống.”
“Còn bên phía Liên Minh, tôi chỉ cần châm thêm một chút lửa mà thôi. Bọn họ đã sớm có suy nghĩ như thế, chẳng qua vẫn luôn không có cơ hội, cơ hội lần đó vừa đúng lúc. Cái chết của Hạ Sơ sẽ khiến cô bị kích thích, cái này nằm trong dự kiến của tôi. Kế hoạch ban đầu của tôi là muốn giá họa cho Thượng Quan Phổ. Nhưng mà tôi không ngờ cô lại làm ra hành vi quá khích như thế, căn bản chẳng cho tôi cơ hội vu oan giá họa, khiến cho các kế hoạch sau đó của tôi một lần nữa mắc cạn.”
“Hạ gia đã như thế, tôi chỉ đành phải thay đổi kế hoạch. Tôi có lỗi với Hạ Sơ, nên sau khi Kỷ Điệp cứu cô ấy ra, tôi liền mang cô ấy đi.”
Cesar dừng lại một chút, “Sau đó thì cô biết rồi đấy, lúc trước kế hoạch này thất bại nhưng tôi vẫn nắm Hạ Sơ trong tay, đó là vì tôi biết có ngày tôi vẫn sẽ dùng tới cô ấy.”
Đối với Thượng Quan Phổ mà nói, Thời Sênh là một sự ngoài ý muốn.
Còn đối với Cesar mà nói, Phượng Từ cũng là một sự ngoài ý muốn.
Nhưng mà hai sự ngoài ý muốn này đối với hắn mà nói thì đều có lợi cả.
“Hạ Sơ có biết không?”
“Không biết, từ đầu tới cuối cô ấy đều không biết.”
Thời Sênh nhảy từ trên tảng đá xuống, phân phó Thập Phương, “Dẫn hắn xuống.”
Mọi chuyện về Hạ gia đã sáng tỏ, nếu lúc trước cô không xúc động như vậy, có lẽ đã sớm phát hiện ra âm mưu của Cesar rồi, đáng tiếc tuổi trẻ quá ngông cuồng.
Nhưng mà... Nếu không như thế, cô lại sẽ không gặp được Phượng Từ.
Hạ Sơ, cậu dùng mạng của cậu để đổi lấy một người khác bảo vệ, cậu có vui không?
Cậu nên vui.
...
Trên tàu Vô Cực, Cesar bị đưa tới khoang thoát ly. Thập Phương lạnh nhạt đẩy mạnh hắn vào trong khoang.
Cesar bị thương, hoàn toàn không có năng lực phản kháng nào, chỉ có thể tùy ý theo hành động của Thập Phương.
“Thập Phương...” Ánh mắt Cesar nhìn ra phía sao trời không ngừng xẹt qua ở bên ngoài. Hắn bị ném ra ngoài trong tình trạng không có bảo vệ thế này, khi tàu Vô Cực quá độ, chắc chắn hắn sẽ chết.
Thời Sênh sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn đã sớm biết điều này, nhưng không ngờ cô lại khiến hắn chết kiểu này.
Đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, cô không tra tấn hắn, có thể dùng một đao chém chết thì quyết không dùng tới đao thứ hai...
Cô làm như vậy rõ ràng là tra tấn hắn, có thể thấy được cô hận hắn đến thế nào.
“Ngài Cesar có di ngôn gì sao?” Thập Phương đứng ở cửa khoang, vẻ mặt nghiêm túc không nhìn ra chút cảm xúc dư thừa nào.
“Thập Phương, nhắn với cô ấy một tiếng, hãy tha cho Cục Quản lý Thời không một con đường sống, từ đầu tới cuối đều là âm mưu của riêng tôi. Những người khác chỉ nghe lệnh tôi mà làm việc thôi.”
Thập Phương bình thản nhìn hắn, “Còn gì không?”
Cesar trầm mặc một chút, môi hơi động đậy nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, khẽ lắc: “Hết rồi.”
Thập Phương nhanh chóng đóng cửa khoang lại. Cách cửa khoang, bóng dáng của Cesar trở nên mơ hồ, Thập Phương cúi đầu cài đặt thời gian tự động thoát ly.
“Thập Phương, Thập Phương.” Không biết Thần Hành từ đâu chui ra, lập tức ôm chặt lấy đùi Thập Phương. Vốn dĩ là cài đặt mười phút, kết quả bị Thần Hành va phải nên lập tức ấn vào nút thoát ly luôn.
“Khoang chuẩn bị thoát ly... Đếm ngược... 3... 2... 1...”
Khoang thoát ly bị bắn ra ngoài, Thập Phương như thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Cesar, sau đó liền biến thành một điểm ánh sáng màu trắng, biến mất trong vũ trụ. Đến khi anh ta nhìn lại thì đã không còn nhìn thấy khoang thoát ly đâu nữa.
Thập Phương lắc đầu, xách cổ áo Thần Hành lên: “Sao chủ nhân lại để nhóc ra rồi hả?”
“Chủ nhân không cần tôi làm việc nữa mà!” Thần Hành vô cùng vui sướng, làm đầu não quá mức nhàm chán, nhìn đám số liệu kia, nhóc sắp nôn ra tới nơi rồi.
Thập Phương nhìn thiết bị cá nhân của mình, đang trong tình trạng offline. Anh ta tắt nó đi, một lần nữa khởi động lại.
Thần Hành không làm việc, Tinh Võng lại rơi vào trạng thái không hoạt động.
Những người vừa mới phát hiện ra Tinh Võng đã hồi phục, vừa mới online được một chút, còn chưa liên hệ được với bạn bè lâu ngày không có tin tức thì lại phát hiện mình bị đá văng ra, đăng nhập lại thì không còn vào được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...