Mở màn kết thúc bằng một trận cãi vã, quả thực giống hệt với hội nghị Thập Nhị Phong, những người này căn bản chẳng ai phục ai cả.
Thượng Quan Phổ mệt mỏi rời khỏi hội trường. Hắn khẽ hỏi người bên cạnh mình, “Sức khỏe của Phụ hoàng thế nào rồi?”
“Hai ngày nay tinh thần của Bệ hạ không tồi, cứ theo tình hình này thì chắc không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn.” Thuộc hạ đáp lời.
“Anh Cả đâu?”
“Mấy hôm trước đến chỗ Bệ hạ làm ầm ĩ một trận, khiến Bệ hạ tức giận đến mức suýt ngất đi. Không biết gần đây đang làm gì. Người bên cạnh hắn cũng thần thần bí bí. Điện hạ, chúng ta có nên đề phòng một chút hay không?”
Thượng Quan Phổ day ấn đường, “Các người chú ý kỹ một chút là được.”
“Điện hạ, Bệ hạ bây giờ...” Tên thuộc hạ muốn nói lại thôi, “Ngài vẫn nên suy xét cho bản thân đi thì hơn. Đến bây giờ Bệ hạ vẫn chưa chịu lập trữ quân, Đại hoàng tử lúc nào cũng nhìn vị trí đó như hổ rình mồi. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn bất hòa với ngài, nếu hắn... sợ là ngài sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Thượng Quan Phổ lắc đầu: “Hết thảy cứ chờ Phụ hoàng an bài đi.”
“Tam hoàng tử Điện hạ.”
Giọng nói thanh thúy vang lên từ sau lưng, lưng Thượng Quan Phổ cứng đờ, nháy mắt cho người bên cạnh một cái sau đó xoay người, trên mặt treo một nụ cười đầy khéo léo: “Thời gia chủ, có chuyện gì thế?”
Thời Sênh chậm rãi bước tới, “Điện hạ, chuyện lần trước ở phố Sương Nguyệt, anh có gì muốn nói với tôi không?”
Thượng Quan Phổ hơi sửng sốt một chút, chuyện đã xảy ra từ bao giờ rồi mà giờ cô mới tới hỏi sao?
Đây rõ ràng là kiếm cớ sinh sự còn gì?
Biết ngay là cô ta tới không có ý tốt gì mà.
“Thời gia chủ, kết quả điều tra lúc đó tôi đã gửi tin tóm tắt qua cho ngài rồi mà, ngài chưa thấy sao?”
Thời Sênh nhếch miệng cười, “Hiệu suất làm việc của Hoàng thất các người kém quá, lâu như vậy rồi mà còn chưa có kết luận cụ thể.”
“Thời gia chủ...”
Thượng Quan Phổ còn chưa nói xong, Thời Sênh đã xoay người rời đi.
Thượng Quan Phổ: “...”
“Điện hạ, cô ta tới làm gì thế?”
Thượng Quan Phổ: “...” Trào phúng hiệu quả làm việc của Hoàng thất thấp à?
...
Khách sạn mà lần này Hoàng thất sắp xếp vẫn là khách sạn lần trước. Lúc Thời Sênh vừa tiến vào Sảnh lớn thì nhìn thấy Cơ Dạ và Cơ Huyên đang đứng chung một chỗ với nhau. Hình như hai người định đi ra ngoài, nhưng Cơ Huyên lại có vẻ không vui, Cơ Dạ đang dỗ dành cô ta.
Lúc này mà Cơ Dạ còn dẫn Cơ Huyên theo, xem ra là thực sự yêu người này.
Có lẽ Cơ Huyên nhìn thấy Thời Sênh nên cô ta vội vàng núp về phía sau Cơ Dạ, túm chặt lấy quần áo của hắn, chỉ ló mỗi đôi mắt ra nhìn cô.
Lúc Cơ Dạ nhìn qua thì một bóng người đã chặn đứng tầm mắt của hắn.
“Tiểu Sênh.” Chàng trai mặc một cái áo đơn giản, quần rộng thùng thình chít ống, kết hợp với một đôi giày thể thao, càng nhìn càng giống một cậu thiếu niên.
“Sao lại xuống dưới này?”
Thần Hành từ sau lưng hắn tung tăng nhảy nhót chạy tới: “Anh Phượng Từ muốn đi tìm chủ nhân.”
Lúc nên lấy lòng thì phải lấy lòng, giống như vừa rồi cô nhóc nói với Phượng Từ rằng chủ nhân đã về tới dưới sảnh, Phượng Từ lập tức cho cô nhóc sắc mặt tốt ngay.
Thời Sênh chọc chóp mũi cô nhóc một cái: “Không được dẫn anh ấy ra ngoài, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm hả?”
Thần Hành bĩu môi, sao lấy được lòng Phượng Từ thì lại bị chủ nhân mắng rồi.
Tủi thân quá!
“Được rồi, đi lên thôi.” Thời Sênh cũng không có ý trách cứ Thần Hành. Trảm Long Vệ cô mang tới đây đều dùng để bảo vệ cho hắn. Trên người hắn còn có đồ mà cô để lại, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Thời Sênh dẫn Phượng Từ đi lên. Cơ Dạ và Cơ Huyên vẫn còn đứng ở đại sảnh.
Lúc lên lầu hai, Diêm gia chủ dẫn theo người tiến vào thang máy.
Mặt Diêm gia chủ bạnh ra, chỉ liếc nhìn Thời Sênh một cái rồi lại nhìn đi chỗ khác. Người nào không biết còn tưởng hai người không quen nhau.
Thời Sênh vẫn nhìn thẳng, dù sao ông không chào hỏi tôi thì tôi cũng chẳng việc gì phải chào ông cả.
Đinh...
Cửa thang máy mở ra, Diêm gia chủ đứng yên không nhúc nhích, người sau lưng ông ta cũng không dám động đậy.
Hồi lâu mà chẳng có ai đi ra ngoài, cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Diêm gia chủ duỗi tay cản. Đến khi thang máy mở hẳn ra lần nữa, ông ta liền khoanh tay bước ra ngoài.
“Đồ thần kinh.”
Thần Hành nhỏ giọng nói thầm một câu.
Bên ngoài hành lang cực kỳ yên ắng, Diêm gia chủ không muốn nghe thấy cũng khó. Nhưng ông ta không quay đầu lại mà tiếp tục rời đi với tốc độ nhanh nhất.
...
Linh vật Bệ hạ của Hoàng thất vẫn luôn không gặp ai. Ngay từ đầu bọn họ còn tưởng linh vật Bệ hạ giả vờ, nhưng sau đó có người lấy cớ tới thăm Bệ hạ, thấy ông ta thật sự không giống như đang giả vờ bị bệnh.
Linh vật Bệ hạ thật sự sắp không chống đỡ được rồi.
Lúc này nếu Bệ hạ xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện lại càng trở nên khó khăn hơn. Ai sẽ là người ngồi lên ngôi vị hoàng đế này đây?
Đại hoàng tử là con trưởng, theo lý thuyết thì hắn sẽ là người kế thừa ngôi vị. Nhưng tất cả mọi người đều biết Đại hoàng tử là người cực kỳ cuồng vọng và tự đại, không thích hợp làm hoàng đế.
Mà Tam hoàng tử... Mấy năm nay, Tam hoàng tử vẫn luôn làm việc giúp Bệ hạ, dường như Bệ hạ cũng có ý muốn bồi dưỡng hắn, nhưng đến bây giờ vị trí trữ quân vẫn chưa được định ra.
Còn về Nhị hoàng tử, nhiều năm rồi chẳng ai gặp được người này. Cả ngày hắn đều chìm đắm trong đam mê cơ giáp. Tinh Tế xảy ra chuyện lớn như thế mà cũng chẳng thấy hắn ra mặt.
Chẳng ai biết được ý định của Bệ hạ là gì.
Hiện tại ai cũng bận bịu, chỉ muốn mau chóng thảo luận ra một cái kết luận xem làm thế nào để tinh hệ U Minh khôi phục lại trong thời gian sớm nhất, nhưng với biến đổi bất ngờ này thì có lẽ không dễ dàng như thế nữa.
Mọi người còn đang bận suy đoán lung tung thì đột nhiên nhận được tin Bệ hạ mời mọi người tham gia yến tiệc. Trong yến tiệc, Bệ hạ cũng sẽ tuyên bố trữ quân kế thừa ngôi vị của mình.
Thời Sênh cầm thiệp đi tới đi lui, tầm mắt Phượng Từ di động theo từng bước đi của cô.
“Tiểu Sênh, em đang nghĩ gì thế?”
Thời Sênh dừng lại, quơ quơ cái thiệp mời trong tay: “Em đang nghĩ xem Bệ hạ bị bệnh thật hay giả.”
“Quan trọng lắm sao?” Ông ta có bị bệnh hay không thì liên quan gì tới cô đâu?
“Không quan trọng lắm.” Thời Sênh ném cái thiệp xuống, một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm: “Em chỉ hơi tò mò.”
“Vậy sao em phải nghĩ nhiều như thế?”
“Nhàm chán mà, nên ngồi cân nhắc một tí thôi.”
“Nhàm chán á?” Trong đáy mắt Phượng Từ hiện lên một tia sáng tối tăm. Hắn đứng lên, ghé sát vào Thời Sênh, ái muội nói: “Anh có thể giải sầu cho Tiểu Sênh. Tiểu Sênh cân nhắc anh có được không?”
Đối mặt với sự ghé sát lại của Phượng Từ, Thời Sênh vẫn không dao động, nghiêm túc nói: “Thời gian em đã cân nhắc anh quá nhiều rồi.”
Cô là một cô gái có định lực, không thể bại trận trước sắc đẹp được.
“Nhưng mà nó rất nhớ em.”
“Ai?”
“Nó.” Phượng Từ kéo tay Thời Sênh xuống, trên mặt hơi đỏ lên, “Tiểu Sênh, em sờ xem này, nó rất nhớ em.”
Trên người Phượng Từ mặc một cái áo tắm dài, vừa rồi hắn mới tắm xong, rõ ràng là có âm mưu từ trước. Hắn cầm tay Thời Sênh thò vào bên trong, đặt thứ gì đó nóng rực vào tay cô.
Thời Sênh: “...”
Phượng Từ ngây thơ đáng yêu của tôi đi đâu rồi?
Cái tên một lời không hợp liền dụ dỗ người ta này ở đâu ra thế?
Nhất định là đã bị đánh tráo!
Thời Sênh rút tay về, kéo kín áo tắm dài của hắn lại, nở một nụ cười: “Không có việc gì thì đừng có trêu chọc em, cẩn thận em làm anh không xuống nổi giường đấy.”
“Đó chẳng phải là vì anh nhường em sao...” Phượng Từ nhỏ giọng nói thầm.
“Anh nói gì cơ?” Nhưng mà Thời Sênh vẫn nghe thấy.
“Anh nói là vì anh nhường em thôi.” Phượng Từ liền cất cao giọng nói.
Nhường em?
Giỏi thật!
Thời Sênh liền bày ra sắc mặt dữ tợn, kéo Phượng Từ về phía giường lớn, một tay ném hắn lên giường, “Hôm nay em muốn nhìn xem có thật là vì anh nhường em không.”
Cả người Phượng Từ ngã dúi dụi lên chiếc giường êm ái. Hắn rụt người về sau, áo tắm dài chảy xuống lộ ra nửa vai, phối hợp với vẻ mặt thấp thỏm, quả thực đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Tuyệt sắc nhân gian...
Còn từ chối nữa thì đếch phải là ông rồi.
Không thể thua ở dưới sắc đẹp, nhưng có thể thua ở trong tay Phượng Từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...