Boss Là Nữ Phụ

“Cục trưởng, Thời Sênh đã biết rồi.” Cát Na báo cho Cesar tin tức mới nhất. Cô ta hơi lo lắng, “Liệu cô ta có biết...”

Cesar ngẩng đầu lên: “Giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Vẫn ở cảng của Diêm gia, nhưng mà... Tàu Hồi Tố đã rời khỏi Lam Tinh. Mục tiêu của nó vẫn chưa xác định được. Sau khi nó ra ngoài liền biến mất. Trảm Long Vệ còn ở Lam Tinh cũng có hành động nhưng cụ thể thế nào em không tra được.”

Cesar chống tay vào cằm suy tư: “Bên Diêm gia đã xác định là xử lý sạch sẽ, không để lại dấu vết gì chứ?”

“Ông cụ Diêm hiện giờ tinh thần không còn tỉnh táo. Diêm Lâm lại chưa đủ thành thục. Lúc đó lại là buổi tối, sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không có ai phát hiện ra.” Cát Na nói: “Nhưng mà Cục trưởng, tại sao ngài nhất định muốn nói cho cô ta biết chuyện này?”

“Cô ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Cesar nói, “Chỉ có ép cô ấy ra tay thì chúng ta mới nắm chắc phần thắng.”

“Nhưng mà em thấy hơi lo...” Cát Na vô cùng thấp thỏm, “Em sợ là sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát hiện ra lúc trước Hạ Sơ...”

“Cát Na, em không nói thì chẳng phải sẽ không ai biết chuyện này sao?” Cesar lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, tôi cũng không tính toán giữ mạng, chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ lấy mạng để đền.”

Cesar cúi đầu, tay đỡ trán, “Tôi nợ Hạ Sơ, nợ Hạ gia, nợ Thời Sênh, tôi sẽ trả lại hết cho họ.”

“Hội trưởng.” Hốc mắt Cát Na đỏ lên, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nghẹn ngào, “Hà tất gì mà anh phải thế chứ?”

Cesar đứng lên, ôm lấy Cát Na: “Đừng khóc nữa, đây chẳng phải là nhiệm vụ của chúng ta hay sao? Từ giây phút khi em tiến vào nơi này cũng đã ấn định là sẽ chấm dứt rồi. Cát Na, đi thăm Cát Vi đi, có lẽ chúng ta không thể trở về đâu.”

Cát Na khóc lóc rời khỏi phòng, vừa lúc đâm phải Mộ Bạch. Mộ Bạch đỡ lấy Cát Na theo phép lịch sự tối thiểu của người đàn ông nhã nhặn, “Cô Cát Na đi mà không nhìn đường ư?”

Cát Na tránh khỏi Mộ Bạch, không nói lời nào mà cứ thế chạy đi.


Mộ Bạch chẳng hiểu ra sao. Cát Na thấy hắn mà không mắng chửi hai câu mới là lạ, sao tự nhiên hôm nay thái độ khác thường thế, tự nhiên không nói gì mà bỏ chạy.

Chẳng lẽ bị sự ưu nhã của hắn làm cho mê muội rồi à?

Mộ Bạch gạt tóc mái sang một bên, hình như gần đây lại đẹp trai hơn rồi.

Hắn tự kỷ trong giây lát rồi gõ cửa tiến vào trong phòng.

“Cậu Mộ, có chuyện gì không?”

Đầu tiên, Mộ Bạch hơi khom lưng một cách lễ phép, làm một cái lễ chào đầy lịch sự. Cesar thấy bộ dáng đó của hắn thì lập tức thả đồ trong tay ra, ngẩng đầu lên nhìn.

Mộ Bạch mỉm cười: “Gần đây vẫn luôn làm phiền cục trưởng Cesar, tại hạ thấy vô cùng ngượng ngùng, vì thế đang định tới cáo từ. Cảm ơn cục trưởng Cesar đã khoản đãi mấy ngày nay.”

“Cậu định đi?” Đúng lúc này, hắn muốn đi...

Trong đáy lòng Cesar đang tua nhanh đủ mọi loại lý do.

“Đúng thế.” Mộ Bạch chớp mắt với Cesar, nụ cười trên khóe miệng vĩnh viễn không bao giờ tắt, “Nói vậy chắc sắp tới cục trưởng Cesar cũng có rất nhiều việc phải làm, tôi không quấy rầy cục trưởng Cesar nữa, dù sao... tôi cũng sợ chết.”

Cesar không nói gì cả.

Mộ Bạch sớm không đi, muộn không đi, lại đi vào đúng lúc này.

Làm hắn không thể không suy nghĩ được.


“Chẳng lẽ cục trưởng Cesar không nỡ để tại hạ rời đi hay sao?”

“...” Ai không nỡ để cái đồ bệnh tâm thần nhà cậu đi chứ, “Cậu Mộ cứ tự nhiên đi thôi.”

Mộ Bạch lại khom lưng một lần nữa, một tay đặt lên trước ngực, gương mặt tươi cười như tắm mình trong gió xuân đầy vẻ chân thành và chờ mong, “Hy vọng chúng ta còn có cơ hội uống rượu với nhau.”

Mộ Bạch đứng thẳng lên, xoay người đi về phía cửa, tay hắn đã đặt lên then cài, lại quay đầu chớp mắt với Cesar: “Uống cà phê cũng được.”

Cesar: “...”

Mộ Bạch đi ra ngoài trong ánh mắt không thiện cảm của Cesar. Hắn còn thuận tay đóng cửa lại, nụ cười ưu nhã trên mặt càng gia tăng, màn diễn cuối cùng sắp bắt đầu rồi đây.

Cát Na cũng rất kinh ngạc khi thấy Mộ Bạch rời đi.

“Cục trưởng, ngài cứ để hắn đi luôn như thế sao?”

“Ừ.” Mái tóc vàng của Cesar hơi bù xù, tinh thần cực kỳ kém.

“Nhưng mà hắn...” Gã đàn ông kia mang bí mật đầy người, rất có thể là người của phe bên kia, cứ thế thả hắn đi có khác nào thả hổ về rừng đâu?

Cesar không để Cát Na nói tiếp, “Em đi liên hệ với mấy người Diêm gia chủ, Cơ gia chủ và Tấn gia chủ đi.”

Ngực Cát Na phập phồng mấy cái sau đó mới bước trên giày cao gót lộp cộp rời đi.


...

Đế Đô Tinh.

Hội nghị Thập Nhị Phong như mới xảy ra trước mắt. Ai ngờ được trong thời gian ngắn như vậy mà đã có quá nhiều chuyện xảy ra như thế.

Sáu đại gia tộc lại tề tụ. Lần này không ai nói mát ai, từng người ngồi vào vị trí của mình, trầm mặc không nói. Ngay cả Mộ Ý cũng bày ra dáng vẻ trầm tư.

Tông gia thì vẫn trước sau như một, chờ xem tình thế rồi mới quyết.

Các quan chấp hành của hành chính tinh tới được hai người, còn lại chẳng thấy ai, có lẽ là đã gặp phải chuyện gì rồi.

Còn có một vài người của các thế lực khác, nhưng so với lúc tổ chức hội nghị Thập Nhị Phong thì nhân số hiện tại đã giảm đi một nửa.

Phòng họp to như vậy mà lại tĩnh lặng tới mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Tuy rằng mọi người không ai nói gì nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn nhau hoặc giao lưu, hoặc đánh giá.

“Xin lỗi chư vị...” Thượng Quan Phổ từ bên ngoài vội vã tiến vào, mồ hôi đầy đầu, “Xin lỗi, đã để chư vị đợi lâu.”

“Tam hoàng tử, Bệ hạ đâu rồi?” Bọn họ đợi lâu như thế mà chỉ có Tam hoàng tử tới.

“Thân thể của Phụ hoàng không thoải mái, lại vất vả quá độ nên tạm thời không tới được, xin chư vị thứ lỗi.” Thượng Quan Phổ nói với vẻ áy náy.

Thượng Quan Phổ đã nói vậy, những người ở đây còn biết nói gì nữa?

Linh vật Bệ hạ làm gì có bệnh gì chứ, căn bản là không muốn tới mà thôi.

Đặc biệt là...


Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía chỗ một người đang ngồi chiếm tới mấy vị trí. Vị này còn ở đây, nếu có thể thì bọn họ cũng chẳng muốn tới.

“Nhìn tôi làm gì? Có phải tôi không cho Bệ hạ tới đâu.” Thời Sênh không khách khí trừng mắt đáp lại.

Khóe miệng Thượng Quan Phổ giật giật, rốt cuộc là ai đưa thư mời cho cô ta vậy, rõ ràng Hoàng thất không tính toán mời cô ta tới cơ mà?

“Vậy giờ phải làm sao đây?” Có người hỏi.

Thượng Quan Phổ vội vã hoàn hồn: “Là thế này, hội nghị hôm nay sẽ do tôi chủ trì. Tất cả mọi người đều hy vọng tinh hệ U Minh có thể khá lên, vì thế tôi hy vọng mọi người có thể quẳng hết mọi xích mích đi, nghĩ cho thế hệ tương lai của tinh hệ U Minh.”

“Tam hoàng tử, không phải chúng tôi không tin ngài, nhưng với cục diện như hiện tại...” Người nói chuyện lộ ra biểu tình mọi người cùng hiểu, “Bệ hạ không xuất hiện, thực ra trong lòng chúng tôi cũng thấy không ổn.”

“Các vị hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển toàn bộ nội dung của hội nghị tới tai phụ hoàng.” Thượng Quan Phổ nói.

Nhưng vẫn có người tỏ vẻ không vui, nhất định muốn gặp Bệ hạ.

Tấn Tây tính tình nóng nảy lập tức nổi giận, đập bàn đứng lên: “Các người không thấy phiền à, Tam hoàng tử đã nói là Bệ hạ bị bệnh rồi thì để Bệ hạ yên ổn nghỉ ngơi không được à? Tim các người làm bằng gì thế hả?”

“Chẳng phải chúng tôi đang nghĩ cho cả tinh hệ hay sao.” Đối phương cũng không chịu yếu thế.

“Suy nghĩ cho tinh hệ thì nên nghĩ cách đi chứ không phải cãi cọ mấy thứ vô nghĩa này.” Giọng Tấn Tây cực kỳ lớn, ép cho người đối diện không nói được lời nào.

Thượng Quan Phổ vội vàng hòa giải: “Xin mọi người hãy bớt tranh cãi đi, mục đích của mọi người đều nhất trí, không nên làm tổn thương hòa khí.”

Hôm nay vị kia còn chưa nói gì, thế mà đám người này lại tranh nhau xông lên.

Thượng Quan Phổ liếc nhìn về phía Thời Sênh, trong đáy lòng không nhịn được run rẩy, không dám nhìn thẳng vào cô.

Chuyện lần này thật sự không dễ giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui