“Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, đều ngồi xuống đi đã, phải bình tĩnh lại trước đã.” Người thanh niên vừa nói chuyện với Thời Sênh đứng lên an ổn những người khác.
Người thanh niên này tên là Giang Lâm. Trong đám người này, ngoại trừ Thời Sênh là đệ tử quan môn của Đại trưởng lão thì hắn có bối phận cao nhất.
Hắn vừa nói như thế, những người khác lập tức im lặng, đều tự tìm chỗ ngồi xuống, ủ rũ cụp đuôi cúi gằm mặt.
Giang Lâm cũng ngồi xuống theo: “Chúng ta và Linh Hạc Tông tách ra mới được bao lâu chứ? Hơn nữa, đám đệ tử Linh Hạc Tông đều đã chết ở đó. Cho dù có người mật báo thì lấy vị trí giữa Linh Hạc Tông và Lưu Quang Môn chúng ta, bọn họ không thể tới nhanh như thế được.”
“Nếu không phải Linh Hạc Tông thì có thể là ai đây?” Có người hỏi.
Lúc trước bọn họ giết người của Linh Hạc Tông, giờ về tông môn lại nhìn thấy cảnh tượng này, theo bản năng thì sẽ cho là Linh Hạc Tông gây ra, logic này cũng không có gì sai lầm cả.
Giang Lâm ôm mặt lắc đầu, nếu mà hắn biết...
Mọi người lại một lần nữa im lặng.
Những người còn lại bao gồm cả Thời Sênh thì mới có được mười người. Môn phái hơn 200 người, đến bây giờ chỉ còn lại có mười mà thôi.
Nhưng bọn họ lại chẳng biết được là ai đã ra tay thảm sát môn phái của mình.
Vết thương trên người họ đều do kiếm tạo thành, nhưng kiếm pháp kia thì bọn họ không nhận ra.
Thời Sênh đứng lên: “Sự tình đã ra nước này, đừng có ủ rũ cụp đuôi nữa, có ủ rũ cụp đuôi cũng không thể giúp mọi người được đâu.”
Mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thời Sênh đang đứng thẳng người.
“Vậy... chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, ánh trăng sáng lạnh phủ lên gương mặt cô một vầng sáng mông lung.
Mọi người chợt ngừng thở.
Đúng lúc bọn họ tưởng Thời Sênh sẽ nói đại sự gì đó, thì cô lại thản nhiên nói hai chữ: “Tìm ăn.”
Mọi người: “...”
Lúc này ai mà còn có tâm tư nghĩ tới ăn chứ!
Tiểu sư muội, rốt cuộc muội đang nghĩ cái gì vậy!
Môn chủ và sư phụ của bọn ta... đều đã chết hết rồi.
Những người này không đi tìm ăn, Thời Sênh đành phải đi một mình. Trong môn phái còn một ít lương thực thừa. Đồ ăn tươi thì không thể ăn được rồi, đành phải nấu một chút cơm thôi.
Thời hiện đại có nhiều phương tiện tiên tiến như thế mà Thời Sênh còn chẳng biết nấu cơm nữa là cái thời nguyên thủy như thế này.
Thời Sênh đứng trước bệ bếp, thật nhớ thương vợ mình quá.
Đúng lúc Thời Sênh quyết định ra ngoài kiếm món ăn dân dã thì Giang Lâm lại đi từ ngoài vào: “Tiểu sư muội, để huynh nấu cho.”
Thời Sênh lập tức bỏ đồ ra đứng sang một bên. Giang Lâm thuần thục nhóm lửa, múc nước, vo gạo, đặt nồi.
Trong nồi nhanh chóng truyền ra hương thơm của cơm trắng. Mùi hương này rõ ràng là hương gạo tự nhiên, đối với người nhịn đói suốt một ngày thì chẳng khác nào mỹ vị cả.
Giang Lâm đứng lên mở vung nồi ra, tìm bát xới cho Thời Sênh một bát cơm rồi lấy đũa đưa cho cô.
Hắn chợt nói một câu: “Tiểu sư muội, muội nói đúng, cho dù chúng ta không coi người khác là địch thì cũng chưa chắc không có người coi chúng ta là địch.”
Thời Sênh và một miếng cơm, thoáng nhìn hắn.
Giang Lâm đã xoay người, xới hết cơm trong nồi ra bát.
Thời Sênh nhìn Giang Lâm bưng cơm rời đi. Cô và mấy cái hết cơm trong bát, sau đó quay lại quảng trường.
Có người chảy nước mắt và cơm, có người cầm bát ngẩn người, một hạt cơm cũng chẳng động vào.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời sắp bị mây đen bao phủ, đi tới trước mặt bọn họ: “Có muốn báo thù không?”
Tính cả Giang Lâm, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thời Sênh.
Không khí yên lặng trong một giây, sau đó có người lập tức buông bát đũa ra, đứng lên, nói lớn tiếng mạnh mẽ: “Muốn!”
“Muốn.”
“Muốn.”
Tất cả mọi người đều đứng lên, bọn họ muốn báo thù.
Đệ tử của Lưu Quang Môn đại đa số đều là trẻ mồ côi, được môn chủ và trưởng lão cứu giúp nên bọn họ mới có thể sống sót.
Tuy rằng thỉnh thoảng cũng đánh cãi nhau ở trong Lưu Quang Môn, lắm lúc cũng ghét nhau như chó với mèo, nhưng bọn họ đều cảm kích ơn của môn chủ và các trưởng lão, bọn họ là người một nhà. Bọn họ muốn báo thù cho môn chủ.
“Vậy ăn cơm đi.” Thời Sênh xua tay.
Mọi người: “...”
“Ăn no mới có sức làm việc.” Thời Sênh nói, “Muốn báo thù thì trước tiên phải tự mình sống sót thật tốt đã.”
Lời này vừa dứt, đám người kia đều đồng thời ngồi xuống, bưng bát lên và cơm.
Bọn họ đã mệt mỏi cả một ngày, cơm nước xong thì ai nấy đều buồn ngủ. Bọn họ không dám trở về nơi mình từng ở nên cứ ngủ trên quảng trường luôn.
Thời Sênh cầm đèn lồng đi dọc hành lang dài yên tĩnh, tiếng bước chân vang vào trong bóng đêm.
Đây là đường đi ra sau núi, hành lang dài dẫn đi ngang qua những ngôi mộ mới lấp hôm nay. Âm khí dày và nặng, nhưng thiếu nữ bước đi không một chút để ý nào, dường như không phải đang đi qua khu mộ mà là hoa viên đầy hương sắc vậy.
Xuyên qua khu mộ, đi lên thêm một đoạn, cô liền dừng lại trước một hang núi.
Trước hang núi này có một khối đá có thể di động. Nhưng giờ khối đá đã bị người ta chém thành hai nửa, một nửa ngã vào trong, một nửa nằm bên ngoài.
Thời Sênh cất bước đi vào trong hang. Trong hang vô cùng hỗn độn. Trong đám hỗn độn đó, có một người mặc đồ trắng đang đứng.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như thác nước.
Thời Sênh tiến vào, công tử áo trắng kia liền nghiêng đầu nhìn sang.
Trong lòng Thời Sênh nhảy dựng, thân mình công tử áo trắng lóe lên, vọt ra khỏi sơn động. Thời Sênh lập tức duỗi tay cản lại nhưng không ngăn được. Hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Thời Sênh đứng ở cửa hang như suy tư gì đó.
Một hồi lâu sau, cô mới bước chân đi vào trong hang. Trong hang đã bị người ta lục lọi qua rồi, thư tịch rơi đầy đất. Có lẽ đây là nơi mà Lưu Quang Môn dùng để đặt một ít đồ vật quan trọng. Do có tảng đá bên ngoài kia, nếu người khác không biết thì sẽ không nhận ra đằng sau đó có một cái hang.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, có một lần cô ấy ham chơi nên chạy ra sau núi, vừa lúc trông thấy Đại trưởng lão vào trong hang này. Sau đó, cô bị Đại trưởng lão phát hiện ra. Đại trưởng lão nói với cô rằng không thể nói chuyện này ra cho bất kỳ ai biết.
Nguyên chủ tuy rằng kiêu căng, tùy hứng nhưng cũng rất nghe lời Đại trưởng lão. Đại trưởng lão bảo cô không được nói ra, cô liền giấu kín chuyện này.
Xem tình hình hiện giờ, chỉ sợ có người vì một thứ đồ nào đó mà mới giết Lưu Quang Môn diệt khẩu rồi.
Thời Sênh dạo một vòng trong sơn động rồi mới xách đèn lồng quay về.
Lúc đi qua khu mộ, cô lại nhìn thấy vị công tử áo trắng kia. Hắn đứng trước một bia mộ như ma. Thấy Thời Sênh đi tới, hắn nhón chân nhảy lên, nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, biến mất trong bóng đêm.
Đồ thần kinh!
Thời Sênh quay lại quảng trường. Một đám người đã phát tiết đủ rồi nên ngủ say như heo. Giờ cô có muốn giết bọn họ thì bọn họ cũng chẳng trốn được.
Thời Sênh buông đèn lồng ra, ngồi xuống một bên chống cằm ngẩn người.
Giang Lâm vốn dĩ đang nằm yên liền ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thời Sênh một hồi lâu rồi mới thận trọng đứng lên, đi tới bên người Thời Sênh, “Tiểu sư muội.”
“Sao thế?”
“Muội... vừa đi tới chỗ nào thế?” Giang Lâm chần chừ một chút rồi hỏi.
Thời Sênh rời đi đúng lúc hắn tỉnh lại, vì thế mới nhìn thấy.
“Sau núi.” Thời Sênh cảm thấy chẳng có gì cần phải giấu giếm hết, vì thế nói thẳng.
“Sau núi ư?” Giang Lâm kỳ quái: “Tiểu sư muội ra sau núi làm gì?”
“Huynh muốn biết à?” Thời Sênh buông thõng tay xuống.
Không hiểu tại sao Giang Lâm lại thấy hơi bồn chồn, trên người cô có loại khí thế làm người ta vừa thấy sợ, vừa không thích, nhưng hắn vẫn gật đầu.
“Tự đi xem là biết mà.”
Giang Lâm: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...