Biên giới vực sâu, Thời Sênh chống thiết kiếm, ánh mắt bình tĩnh phản chiếu cây đại thụ chọc trời đã héo rũ đổ rạp xuống đất kia.
Cô đã nói là giết chết cái cây này, không phải chỉ là nói chơi thôi.
Thời Sênh rút thiết kiếm cắm dưới đất ra, vác nó lên vai, quay người.
Gió thổi mạnh lướt qua mặt cô, thổi tung bay chiếc váy lá cây trên người cô, vang lên phạch phạch.
Ám tinh linh từ trên trời hạ xuống, nhìn thấy cây đại thụ đã héo khô trong vực sâu, hắn phẫn nộ nhưng hơn thế là sự không dám tin.
“Sao ngươi lại làm được?” Một lúc sau hắc tinh linh mới phản ứng lại, hướng về phía Thời Sênh gào lớn. Rốt cuộc làm sao cô ta lại làm được điều đó?
“Ngươi đoán xem.”
Hắc tinh linh: “...” Hắn mà đoán được thì có cần phải hỏi cô nữa không?
Hắn đã tốn bao nhiêu công sức mới huy động được cây tử vong, vậy mà đã không còn nữa rồi sao?
Hắc tinh linh còn chưa thốt lên được thành lời, người phía trước đã cầm thanh thiết kiếm nhào tới đánh. Trong lòng hắc tinh linh cả kinh, nhanh chóng phòng ngự.
Hai người giao đấu trên bãi đất trống sáng rực. Mất đi cây tử vong, thực lực của hắc tinh linh rõ ràng đã giảm đi không ít. Lần trước Thời Sênh có thể khắc chế hắn, lần này đương nhiên cũng vậy.
Hắc tinh linh bị Thời Sênh đá xuống vực sâu, suốt đường bị cành khô đập vào liên tục.
Thời Sênh móc quả cầu năng lượng ra định ném, nghĩ lại vẫn nên nhảy xuống dưới thì hơn.
Tận mắt nhìn thấy tên thiểu năng này chết đi thì an toàn hơn.
...
Thời Sênh trở về tộc tinh linh, thảm thực vật ở vòng ngoài đều đã biến mất, cây sinh mệnh sừng sững vô cùng nổi bật.
Những người may mắn còn sống sót đứng một bên trầm mặc. Thời Sênh đi từ xa trở về, thiết kiếm kéo lê dưới đất, kêu lách cách.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt phức tạp.
Bọn họ ở đây đánh mấy tên tiểu binh quèn đến muốn chết. Cô ta thì ngon rồi, môt mình chạy đi tiêu diệt tên tướng quân.
Nếu cô có thể tiêu diệt, thì tại sao lúc trước không tiêu diệt hắn luôn đi? Cứ phải đợi đến tận bây giờ mới tiêu diệt???
Họ dường như đã trải qua một trận chiến tranh giả.
“Hắc tinh linh đâu?”
Có người lên tiếng hỏi.
Thời Sênh không trả lời, đi thẳng về phía cây sinh mệnh.
Cô vừa bước vào bên trong, Kính Lâm đã giang tay ra ôm cô vào lòng, không nói lời nào hôn cô. Nụ hôn nóng bỏng và điên cuồng, khiến Thời Sênh có chút trở tay không kịp.
Cho đến khi Thời Sênh sắp không thở nổi nữa, Kính Lâm mới dừng lại, nhưng bờ môi vẫn dán lấy cô, nhẹ nhàng cắn cô.
“Không sao nữa rồi.” Thời Sênh vỗ nhẹ lên vai hắn.
“Đừng để ta lo lắng.”
“Ta lợi hại lắm đó.” Chuyện không nắm chắc sao cô lại đi làm chứ?
Hơn nữa, một cái cây mà cô cũng không tiêu diệt được thì sao chinh phục được biển cả và các vì sao.
...
Sau khi vỗ về Kính Lâm xong, Thời Sênh nhìn về phía Tự Cẩm đang được ánh sáng màu xanh lục bao bọc lấy. Sắc mặt hắn đã mất đi huyết sắc từ lâu, mái đầu đen nháy đã biến thành bạc trắng.
[Ký chủ, cô cảm thấy kịch bản thông thường sẽ phát triển như vậy sao?] Hệ thống đột nhiên nhảy ra. Ngươi đã thấy có kịch bản nào phát triển như vậy chưa? Người ta còn chưa bắt đầu phản kháng đẫm máu, thể hiện chân tình vô giá, cô không nói lời nào đã diệt toi luôn cả boss rồi. Kịch bản này mà mang lên tivi chiếu, có tin là tỷ lệ rating sẽ phá vỡ kỷ lục thấp nhất trong lịch sử truyền hình luôn không hả?
Thời Sênh: “...” Kịch bản thông thường? Ngươi đùa cái quần què gì thế, từ khi cô vào đây có cái kịch bản nào bình thường không hả?
[...] Thì đúng là như vậy, nhưng không đến nỗi sai lệch như vậy, [Ký chủ, cô có thể tự kiểm điểm bản thân được không?]
Ký chủ hoàn toàn là làm loạn, không biết kịch bản đã bay đến tận đẩu tận đâu rồi, còn có thể chơi tử tế được không?!!
Bảo cô yêu đương mà cô lại tới bẻ cong kịch bản. Bảo cô làm nhiệm vụ cô lại đi yêu đương. Rốt cuộc là cô muốn thế nào hả!!
Thời Sênh đang cười lạnh trong lòng, kiểm điểm cái gì chứ? Ta có cái gì mà phải kiểm điểm chứ. Bây giờ ta cũng được coi là giải cứu thế giới đúng không? Ngươi còn bảo ta phải kiểm điểm bản thân nữa? Kiểm điểm vì ta không hủy diệt thế giới sao?
[...] Chủ nhân ta muốn nghỉ ngơi, không muốn hầu hạ Ký chủ thiểu năng này nữa.
Hệ thống tức giận đến muốn log out.
Thời Sênh lại nhìn về phía Tự Cẩm. Tự Cẩm đã ngã xuống đất, nhưng vẫn còn hơi thở.
Hắn đang nhìn ra một nơi nào đó ở bên ngoài.
Phong Tư ôm nam tử áo đỏ, vẻ mặt đờ đẫn ngồi đó.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Tự Cẩm, Phong Tư ngẩng đầu lên nhìn, sau đó giống như người tỉnh mộng, bò về phía Tự Cẩm, máu trong cơ thể cô ta cứ chảy mãi, chảy dọc đường đi.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn, vẻ mặt lãnh đạm.
Khi không liên quan đến lợi ích cá nhân, ai cũng có thể chí công vô tư, chính nghĩa lẫm liệt được. Nhưng một khi liên quan đến lợi ích cá nhân, còn mấy ai có thể vô tư cống hiến.
[...] Một người máu lạnh lý trí được đến mức độ nào mới có thể đưa ra được lời tổng kết điềm nhiên không một gợn sóng nào như cô ta, bản hệ thống thực sự không biết.
Rốt cuộc Phong Tư không thể bò được đến bên Tự Cẩm, giữa hai người cách một con sông máu, nhìn về phía xa xăm, rồi cùng lúc tắt thở.
Tính cách của Kính Lâm càng ngày càng trở nên lãnh đạm, có lẽ cơ thể này đã bị cô ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn lạnh lùng đi đến trước cây sinh mệnh, sau đó giơ tay về phía Thời Sênh.
Thời Sênh dừng lại giây lát, có chút không tình nguyện đưa tay ra.
...
Cây sinh mệnh bắt đầu mọc ra những mầm xanh, xanh biếc như nụ hoa nở rộ. Tiếng xào xạc của cành cây sinh trưởng khiến thế giới tràn ngập màu xanh cũng nhuốm thêm màu sắc rực rỡ.
Những người may mắn còn sống sót tiều tụy nhìn cây sinh mệnh, dường như đây chính là ngọn nguồn của sinh mạng. Họ cảm nhận được nhựa sống bừng bừng, sự mệt mỏi trong cơ thể và sức mạnh đã mất đi đang dần quay lại.
Cây sinh mệnh đã hoàn toàn khôi phục lại sự sống, cành lá tốt tươi, một luồng ánh sáng màu xanh lục dâng lên ngọn cây sinh mệnh, nổ tung giống như pháo hoa, hóa thành vô số ánh sáng lấp lánh tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Nơi ánh sáng màu lục bay qua, tất cả thảm thực vật bị áp đảo mất đi sự sống được hồi phục lại, dưới đất hoa cỏ mọc ra lớn lên, đổi thành tràn trề sự sống.
Ở một nơi nào đó trong tộc tinh linh, đám tinh linh đang ngủ say mở to mắt ra, sức sống ùn ùn tiến vào cơ thể, tu bổ cơ thể họ.
Toàn bộ rừng rậm hồi sinh với tốc độ mắt thường có thể xem được.
Thực vật đã chết đi, chỉ cần là nơi nào được ánh sáng màu lục chiếu đến đều đã khôi phục lại sự sống. Nếu không phải là dưới đất vẫn còn vết máu và thi thể, thì họ sẽ giống như chưa hề tham gia vào trận chiến đáng sợ vừa rồi.
Cây sinh mệnh lắc lư thân cây, vang lên tiếng soàn soạt, âm thanh nghe vui tai và thư thái.
Nó vươn cành lá, cọ cọ trên người Thời Sênh, có cùng nguồn gốc, cảm giác thân thiết dường như thâm nhập vào cốt nhục.
Ý niệm Thời Sênh khẽ động, không gian trước đây không thể vào lại một lần nữa xuất hiện.
Trước đây nguyên chủ chết ở trước cây sinh mệnh. Cây sinh mệnh đã đưa cô đến đây. Nhưng bởi vì sức mạnh của nó đã bị rút hết cho Tự Cẩm, cho nên không thể khiến nguyên chủ và nó dung hợp lại với nhau, cho đến khi cô đến đây.
Thời Sênh ra khỏi không gian đó. Kính Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi cô, còn những người khác cũng đã rời đi, ngay cả những thi thể nằm đầy trên mặt đất cũng không còn nữa, đổi thành đám tinh linh vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc với Thời Sênh.
Họ bay từ trong rừng sâu ra, mừng rỡ vạn phần hạ xuống xung quanh cây sinh mệnh, thân thiết vây khắp bốn xung quanh. Cây sinh mệnh vươn cành lá ra nghênh đón họ, và giải phóng ra sinh cơ nồng đậm, tưới mát cho con dân của nó.
“Đức vua.” Đám trưởng lão của tộc tinh linh đi đến trước mặt đám tinh linh, nhìn vương miện tinh linh trên đầu Kính Lâm thì mắt sáng bừng lên, “Đã tìm lại được vương miện tinh linh rồi, tốt quá rồi! Đức vua, là người đánh lui đám con người đã tấn công chúng ta đúng không?”
“Cái gì mà đánh lui đám con người tấn công các người. Bây giờ đã là một trăm năm sau rồi.” Thời Sênh u uất nói: “Đại chiến thế giới đã đánh xong rồi.”
Trưởng lão tinh linh: “...” Cái gì???
Trăm năm sau?
Vừa rồi chẳng phải họ vẫn đang chiến đấu với con người sao? Sao chỉ chớp mắt đã là cả trăm năm sau rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...