Hương cà phê nồng đậm ngập tràn trong không khí. Hắn bưng hai ly cà phê xoay người, một ly đặt trên bàn làm việc, một ly tự mình bưng khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Chiếc ghế khẽ chuyển động, gương mặt cô gái xuất hiện trong tầm mắt, khóe môi hắn khẽ cong lên, “Có thể tránh được nhiều camera giám sát như vậy, đi được đến chỗ tôi, rất lợi hại.”
“Cảm ơn anh đã khen.” Thời Sênh không hề khách khí nhận lấy, “Chỉ có chút phòng ngự này đối với tôi cũng chẳng khó khăn gì.”
Kỷ Ngang nhướng mi ngẩng lên, kéo chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, đặt ly cà phê vào trong tay, “Cô muốn tìm tôi làm gì? Nếu cô muốn tôi giúp cô làm chuyện gì, thì cô tìm sai người rồi, tôi sẽ không giúp cô đâu.”
“Tìm anh chứ sao...” Thời Sênh kéo dài âm tiết, “Không muốn làm gì cả, nếu cứ bắt tôi phải tìm một lý do thì chính là... muốn làm anh.”
“Khụ khụ...” Vẻ mặt Kỷ Ngang khẽ thay đổi. Hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, “Ý cô nói là muốn lấy mạng tôi sao?”
Mười đầu ngón tay Thời Sênh đan vào nhau, chống người về phía trước, đặt cằm trên mu bàn tay, “Tôi muốn anh.”
“Không biết điểm nào của tôi lọt vào mắt cô?” Thực sự thích hắn rồi sao, xem ra hắn đa đoán đúng một phần.
“Điểm nào cũng lọt vào mắt hết.”
Kỷ Ngang bưng ly cà phê nhấp môi hai ngụm, vị đắng ngập tràn trong khoang miệng. Hắn chẹp miệng, “Tôi còn có thể có được vinh hạnh như vậy sao?”
“Anh vẫn luôn rất vinh hạnh.” Cũng chỉ có anh mới có được cái vinh hạnh đó.
Vẫn luôn?
Tâm tư Kỷ Ngang khẽ chuyển biến, tươi cười đặt ly cà phê xuống bàn, “Nhưng bây giờ cô là tù nhân, cô còn sắp phải chết nữa.”
Thời Sênh cười theo hắn, trong con ngươi là sắc ấm áp dần biến đổi mơ hồ ẩn chứa ánh sáng u ám quỷ dị, cánh môi hồng khẽ mở, “Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể trở thành chúa tể ở đây.”
Kỷ Ngang bật cười, “Cô là người nói khoác mà không biết ngượng nhất mà tôi từng gặp.”
Trở thành chúa tể ở đây? Thế mà cô ta cũng dám nói.
Ngón tay Kỷ Ngang ma sát dưới lưng ghế, “Tôi chỉ cần ấn cái nút này, cô sẽ bị bao vây, có mọc cánh cũng khó thoát được.”
Thời Sênh đứng dậy, đi vòng qua bàn, dựa vào mép bên cạnh, ánh mắt quét qua hướng ánh sáng, trong ngữ khí mang theo vài phần ý cười, “Anh đã đoán được tôi ở đây, mục đích của việc anh khóa cửa đóng cửa sổ không giống như là anh muốn cho người đến bắt tôi.”
Con ngươi Kỷ Ngang híp lại, hắn bỗng nhiên giơ tay chống lên bàn, người cũng đứng hẳn dậy. Thời Sênh bị nhốt giữa chiếc bàn và lồng ngực hắn, đôi chân săn chắc chen vào giữa hai đùi cô, nhẹ nhàng áp chế cô. Hắn cúi người nhìn vào đôi mắt Thời Sênh, “Cô rất thú vị.”
Thời Sênh giơ tay ra ôm cổ hắn, ổn định lại thân thể, “Cho nên anh mới không cho người đến bắt tôi, anh không nỡ.”
Cánh tay Kỷ Ngang đặt ngang hông cô, đón cô vào trong lòng, trên người Thời Sênh chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng dính, ngay cả nội y cũng không mặc. Cách một lớp áo sơ mi hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Đôi mắt của hắn hơi trầm xuống, “Cô có biết con gái hơi ngốc nghếch một chút sẽ khiến người ta thích hơn không?”
“Ngốc ư? Nếu tôi mà ngốc thì còn lâu anh mới thích tôi.” Thời Sênh trợn mắt lườm.
Phượng Từ chắc chắn sẽ không thích con gái ngốc.
Trong lồng ngực Kỷ Ngang phát ra tiếng cười buồn bực, “Bây giờ tôi cũng không thích cô.”
“Vậy thì anh ôm tôi làm gì? Hử?” Thời Sênh giơ tay ra tiến xuống thân dưới của hắn. Kỷ Ngang nắm lấy tay cô. Mặt Thời Sênh lướt qua một tia âm trầm kỳ lạ, chân hơi dùng sức, tư thế của hai người lập tức thay đổi. Kỷ Ngang bị Thời Sênh đè dưới thân, đáy mắt hắn lộ ra một tia kinh ngạc không kịp che giấu.
Cô gái trên người cười một cách tự nhiên, “Tôi thích tư thế này hơn.”
Kỷ Ngang sau một phút kinh ngạc nhất thời, liền giơ hai tay lên, “Cô thắng rồi.”
“Cộc cộc... Thượng tá, anh có sao không?”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thời Sênh cúi đầu nhìn xuống đất, cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, chiếc ly sứ vỡ tan tành.
Kỷ Ngang giơ ngón tay đặt lên môi, hướng ra bên ngoài nói: “Không sao.”
Người bên ngoài còn chưa rời đi, nói: “Thượng tá, đội trưởng Hồ có chuyện cần báo cáo, bây giờ anh có tiện không?”
Kỷ Ngang: “...”
Hai tay Thời Sênh thu lại, vô tội nhìn hắn.
Hắn khua tay ra hiệu cho Thời Sênh, bảo cô đứng dậy.
Thời Sênh đứng dậy, Kỷ Ngang kéo lại mép áo, lấy quân phục vừa bị ném xuống ghế sofa, chậm rãi mặc lên người, đè thấp giọng nói: “Ở đây đợi tôi, không được đi đâu.”
Thời Sênh không phản ứng lại, Kỷ Ngang hất tóc, đi mở cửa ra.
Khi Kỷ Ngang quay lại, văn phòng chỉ còn lại ly cà phê lạnh ngắt ở dưới đất, con mèo nhỏ khiến hắn hứng thú đã rời đi. Hắn ngồi trên ghế, hai chân gác lên bàn, giơ tay ra sờ lên cánh môi, ánh mắt dường như đang suy nghĩ điều gì.
Vốn dĩ cho rằng là một con mèo, không ngờ lại là một con báo.
“Thượng tá Kỷ, đã tìm thấy người rồi, có cần hủy bỏ phong tỏa không?”
“Thượng tá Kỷ?”
Người báo cáo gọi một lúc, người bên kia vẫn không có phản ứng gì, không khỏi có chút kỳ quái, thượng tá Kỷ rất ít khi thất thần thế này.
“Thượng tá Kỷ?”
Kỷ Ngang hoàn hồn lại, bỏ ngón tay rời khỏi đôi môi, chỉnh lại cổ áo, “Có chuyện gì.”
“Đã tìm thấy Thập Lục rồi, có cần hủy bỏ phong tỏa hay không?”
Cô ấy lại về rồi sao?
“Tìm thấy thế nào?”
“Tự cô ta quay về, nói là đi dạo. Đội trưởng Hồ đề nghị nhốt cô ta lại. Sức khỏe cô ta không đạt tiêu chuẩn, không cần phải điều dưỡng thêm nữa, giữ lại cũng chỉ lãng phí tài nguyên và thời gian.”
Kỷ Ngang liếc nhìn hắn, người đó bị nhìn đến sống lưng lạnh toát, nhưng cũng thấy rất kỳ lạ, hắn nói sai chỗ nào sao?
“Hủy bỏ phong tỏa, Thập Lục, giữ lại cho tôi.”
“... Rõ.”
Thượng tá Kỷ bảo giữ lại cô ta cho anh ta là có ý gì?
...
Chuyện Thời Sênh mất tích, khiến những người khác rất hứng thú. Thế nhưng dáng vẻ từ chối không muốn tiếp xúc với ai của cô khiến mọi người cũng không dám hỏi xem cô đã nhìn thấy gì ở đây.
Nữ chính không biết đã lĩnh hội được điều gì từ trên người cô. Đến ngày thứ ba, Lăng Quân cũng mất tích.
Hơn nữa hình như còn gây ra chuyện gì rất lớn, cả căn cứ đều giới nghiêm, mấy giờ đồng hồ sau mới giải trừ cảnh báo. Một đội quân đưa họ rời khỏi khu F, Thời Sênh nhìn khu F hỗn loạn, đã xảy ra chuyện gì rồi...
Cái tên thiểu năng Kỷ Ngang đó có sao không?
Huấn luyện viên Hồ phụ trách bọn họ nói là huấn luyện họ là để họ làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ tình hình thay đổi, bảo họ về đợi tin tức, một khi nhiệm vụ thành công, họ sẽ có cơ hội rời khỏi đây, nhưng bắt buộc phải giữ mồm miệng kín như bưng.
Khoảng thời gian này ngoài ở khu F bị hạn chế tự do, cũng không có ai làm gì họ, mỗi ngày đều được huấn luyện rất lâu, còn có đồ ăn ngon. Huấn luyện viên Hồ cứ lừa gạt như vậy, đám ngốc này lại tin, ít ra... là bề ngoài tỏ vẻ là tin.
Có một số việc người thông minh lên khiến người khác giận sôi, có những lúc người trở nên ngu ngốc cũng khiến người khác giận sôi.
Họ bị đưa về nhà tù, đội trưởng nhìn thấy Thời Sênh trở về thì sợ hết hồn. Sao tổ tông này lại quay lại rồi? Khó khăn lắm mới đưa cô ta vào chỗ chết được, sao bây giờ lại trở về không hề hấn gì thế này. Còn có chuyện gì đau lòng hơn thế này hay không?
So với sự khiếp sợ của đội trưởng, Ba Bông Hoa Vàng lại kích động hơn nhiều, “Thập Lục mấy ngày vừa qua mày đã làm gì vậy?”
Hôm đó cô đi tìm đội trưởng, sau đó không thấy có tin tức gì nữa. Họ còn tưởng cô đã bị đội trưởng làm gì.
“Đi ăn uống no say.”
“Ăn uống no say?” Ba Bông Hoa Vàng không khỏi suy nghĩ lệch lạc, lần lượt dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh: “...” Sao lại nhìn ông như vậy làm gì chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...