Sầm Triệt dời ánh mắt đi, không nhìn cô nữa.
Lúc không nói gì còn ngoan hơn lúc mở miệng nói chuyện.
Hắn có nên lấp kín miệng cô không đây?
Sầm Triệt nghĩ như thế nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. Cô ấy không nói gì thì lại cảm thấy hơi quạnh quẽ.
Đúng lúc Thời Sênh không chú ý, Sầm Triệt liền ném trái cây sang một bên.
Mới vừa ném xong, cửa phòng lại bị gõ vang, người phụ nữ vào thu thập chén đũa, thấy đồ ăn trên bàn chỉ còn dư lại một ít, bà ta lại nhìn quanh trong phòng, sau khi không phát hiện ra điều gì dị thường thì nụ cười quỷ dị lại tăng thêm mấy phần, “Cậu Sầm, cô bé, hai cô cậu nghỉ ngơi đi, buổi tối không có việc gì thì đừng ra ngoài chạy loạn nhé!”
Thời Sênh chống cằm hỏi: “Tại sao?”
Người phụ nữ nói như đọc lời thoại, “Trên núi có dã thú, buổi tối thỉnh thoảng vẫn chạy vào trong thôn. Hai người cũng không phải sợ hãi, chỉ cần không ra khỏi cửa là được rồi.”
Người phụ nữ dặn dò mấy câu rồi cầm đồ rời đi.
“Dám lừa dối đến cả ông đây.” Người phụ nữ vừa đi, Thời Sênh liền hừ lạnh một tiếng, “Ông ra ngoài làm thịt mấy thứ này.”
“Đừng làm loạn.” Sầm Triệt ngăn cô lại, “Đám thôn dân này hẳn là bị khống chế.”
“Sao, anh còn muốn cứu bọn họ à? Không ngờ anh lại là người có lòng yêu thương nhân loại nhiệt tình như thế đấy.” Phượng Từ nhà cô đâu phải kẻ lương thiện gì.
Sầm Triệt đột nhiên rất muốn bóp chết cô, nói cái gì thế hả, bộ dáng này của cô sao có thể theo đuổi người ta được chứ.
“Tôi muốn xem thứ ở sau lưng bọn họ là gì.”
Thời Sênh lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, “Vậy tới bắt là được rồi, lãng phí thời gian với họ làm gì, em bận lắm. Nếu anh đã nói trước đây trên núi có linh khí, vậy thì chắc chắn là vì trên núi có gì đó xảy ra nên thôn này cũng gặp nạn theo, chúng ta lên núi thử xem.”
Thời Sênh kéo Sầm Triệt đi ra ngoài, căn bản không cho hắn có cơ hội nói chuyện.
Cô tránh những thôn dân bên ngoài, tới gần ngọn núi tỏa ra âm khí rất nặng kia.
Đường lên núi rất thoáng, tựa như có người thường xuyên qua lại. Thời Sênh đi theo con đường đó nhanh chóng tới được lưng chừng núi. Càng đi lên núi thì âm khí càng nặng, còn ẩn ẩn có oán khí lan tràn.
Giữa sườn núi mọc đầy cỏ dại, đường đến đây thì không thấy nữa, giống như tất cả mọi người đi tới đây liền ngừng lại, không hề đi về phía trước.
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, không nói một lời liền bổ về phía trước một cái. Kiếm khí ào qua đám cỏ dại, vòng bảo hộ trong suốt trước mặt bị đánh nát, để lộ ra một gian nhà không lớn ngay trước mặt hai người.
“Vèo!”
Có một cây gậy trúc từ trong sân bay ra bắn thẳng về phía mặt Thời Sênh. Thời Sênh nhẹ nhàng chém cây gậy thành hai đoạn, lại vung kiếm một lần nữa.
“Dừng tay!” Từ trong viện có tiếng hét lớn truyền ra.
Nhưng mà đời nào Thời Sênh chịu nghe lời, tốc độ vung kiếm càng nhanh hơn mấy phần. Kiếm khí đảo qua mặt đất làm mặt đất nứt ra một đường chạy thẳng về phía gian nhà.
“Đùng…”
Gian nhà bị kiếm khí đánh trúng liền chia năm xẻ bảy, hoàn toàn không nhìn ra nơi này từng có một nơi để ở.
Một bóng người chật vật bò ra từ đống sụp đổ, trên người mặc áo bào đạo sĩ, tóc trắng đầy đầu, lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
“Các người là ai, vì sao lại quấy nhiễu ta thanh tu?” Đạo sĩ nổi lửa giận.
“Thanh tu?” Thời Sênh nhướng mày, “Thanh tu ở địa phương quỷ quái này, ông tu cái gì? Vừa thấy đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì rồi.”
Đạo sĩ nhíu mày, đôi mắt vốn đã rất nhỏ giờ lại càng nhỏ hơn, “Nhóc con, trông mặt mà bắt hình dong là không lễ phép tí nào đâu. Trưởng bối trong nhà dạy mày chào hỏi người lớn như thế sao?”
Hắn nhìn thiết kiếm trong tay Thời Sênh với ánh mắt tham lam, thanh kiếm kia dường như rất lợi hại.
Nhưng lý trí của lão ta vẫn chưa bị dục vọng đè mất, chuyện vừa xảy ra vẫn làm lão nhớ rõ rành rành, con nhóc này không phải đứa hiền lành gì.
Thời Sênh cười ác liệt, “Trưởng bối nhà tôi dạy tôi cách chào hỏi chính là, người nhìn không vừa mắt thì lập tức giết chết.”
Đạo sĩ: “…”
Con bé tà môn này ở đâu chui ra vậy?
Đạo sĩ phóng tầm mắt tới người sau lưng Thời Sênh, nam sinh vẫn luôn một mực im lặng. Ngay từ đầu lão bị Thời Sênh và thiết kiếm thu hút nên giờ mới nhìn ra. Lão hít hà một hơi, khá hoảng sợ: “Cậu… cậu…”
Sầm Triệt hơi ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đạo sĩ.
Đạo sĩ thấy thế thì càng thêm sợ hãi, thân mình run rẩy lùi về sau, nhưng được hai bước đã không thể động đậy nữa.
Sầm Triệt bước về phía trước, đi tới trước mặt đạo sĩ kia, biểu tình không hề biến đổi một chút nào, các ngón tay tái nhợt giơ lên, nét hoảng sợ của đạo sĩ như bị giữ nguyên tại chỗ, linh hồn thể màu đen bị Sầm Triệt kéo ra ngoài.
Linh hồn thể giãy giụa hét lên, “Tha mạng, tha mạng, coi như nể mặt cũng là tà tu, xin hãy bỏ qua cho tôi.” Sao lão lại xui xẻo như thế, lại gặp phải thứ đồ này.
Sầm Triệt nhẹ nhàng nắm giữ linh hồn thể, nó giãy thế nào cũng không thoát ra được, “Thứ kia ở đâu?”
“Thứ kia? Thứ gì? Tôi không biết.” Linh hồn thể gào lên, lão có cầm thứ gì của hắn đâu cơ chứ.
“Trên núi có một gốc linh thảo.” Sầm Triệt nhắc nhở linh hồn thể.
“Linh thảo?” Giọng của linh hồn thể cao vút lên, “Tôi chưa từng thấy linh thảo nào cả. Tôi thật sự chưa từng thấy gốc linh thảo nào. Lúc tôi tới đây, thôn này đã như vậy rồi. Tôi thấy đây là chỗ không tồi nên mới dừng lại, điều khiển đám thôn dân thay tôi dụ dỗ đám người qua đường.”
Sầm Triệt tựa hồ như đang phân biệt xem linh hồn thể này có nói dối hay không. Cuối cùng, ngón tay hắn hơi dùng sức. Linh hồn thể thét lên chói tai rồi lập tức biến mất trong không khí.
Mà thi thể của đạo sĩ kia lập tức hư thối trong nháy mắt, cuối cùng chỉ còn lại đống xương trắng.
Ngón tay của Sầm Triệt bị bắt lấy rồi các ngón tay được lau bằng một chiếc khăn ướt mềm mại.
Hắn hơi rũ mắt nhìn nữ sinh bên cạnh đang nghiêm túc lau tay cho mình.
Hắn hỏi: “Em không sợ hãi sao?”
Nữ sinh không hề dừng lại, chỉ đáp: “Sợ hãi gì?”
Sợ hãi gì?
Sợ hãi cái bộ dạng giống quái vật này của hắn.
“Tôi đã chết lâu rồi.” Sầm Triệt nhìn cô nhẹ nhàng lau ngón tay cho mình, nhẹ giọng nói, “Như thế, em cũng không sợ tôi à?”
“Đã chết lâu rồi?” Thời Sênh ngẩng đầu, biểu tình khá quái dị, “Đã chết thật lâu nghĩa là thế nào?”
Sầm Triệt rụt tay lại, “Là ý trên mặt chữ.”
Hắn là người đã chết, là một tên quái vật.
Thời Sênh nhíu mày, “Trên người anh có hơi thở của người sống.”
Sầm Triệt cười quỷ dị, hơi thở người sống trên người hắn lập tức biến mất, chỉ còn lại vô tận lạnh lẽo như mùa hè chói chang đột nhiên biến thành mùa đông tuyết bay tán loạn.
Thời Sênh vốn không cảm giác được linh khí trong cơ thể hắn nhưng bây giờ lại cảm nhận được, linh khí nồng đậm phủ quanh người hắn, không ngừng tẩm bổ cho thân thể.
“Sợ không?” Sầm Triệt tiến lên thêm một bước. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay. Hắn rũ mi nhìn cô như thể chỉ cần cô nói một câu sợ hãi, hắn sẽ thật sự giết chết cô rồi vứt xác ở đây, tiễn cô xuống địa ngục cùng lão đạo sĩ kia vậy.
Thời Sênh duỗi tay ôm lấy hắn, mặt dựa vào ngực hắn, “Dù anh có bộ dáng nào thì em vẫn thích.”
Thân mình Sầm Triệt hơi cứng đờ, sau đó khẽ cười, duỗi tay ôm chặt cô như muốn nhét cô vào trong cơ thể mình vậy, “Anh đã cho em cơ hội, sau này em sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...