Người trong thôn như hoàn toàn thay đổi, chanh chua và khắc nghiệt, mắng chửi cô đủ kiểu, thỉnh thoảng còn có người thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
Nếu không phải vì sẽ đưa cô đi kết minh hôn với người khác lấy tiền thì có khi cô đã bị người ta làm nhục luôn rồi.
Kỷ Đồng bị nhốt rất nhiều ngày, đến tận tối nay mới bị người ta ép lên kiệu hoa.
Kỷ Đồng vô cùng sợ hãi, cô không muốn gả cho một người đã chết. Cô thà chết cũng không bao giờ lấy người như thế. Vì vậy trong lúc thôn dân nổi lên xung đột với nhau, cô đã giấu một lọ thuốc diệt cỏ vào người.
Tuy rằng quần áo là giấy nhưng vì kiểu dáng lại cổ đại nên tay áo rất lớn, cô giấu một chai thuốc nhỏ cũng chẳng khiến ai chú ý cả.
Sau đó dọc đường, cô cố gắng giãy giụa, nhân cơ hội uống thuốc diệt cỏ vào, đến lúc sắp chết, Kỷ Đồng liền nhớ lại mọi chuyện.
Cô nhớ ra mình là ai.
Đáng tiếc mọi chuyện đã không còn kịp nữa, sinh mệnh của cô đã hết.
Sau đó, Thời Sênh tới đây.
Kỷ Đồng muốn quay về nhà, muốn đoàn tụ với gia đình.
Gia thế Kỷ Đồng cũng không kém, là con gái một của hào môn Kỷ gia ở thành phố H. Cô nhận được rất nhiều sự yêu thương của người thân. Kỷ Đồng không phải một tiểu công chúa bị chiều hư, cô rất có chủ kiến, biết mình thích gì, ghét gì.
Đại khái chính là “con nhà người ta” trong mắt người khác, ở trường học cũng là nữ thần bị người ta đố kỵ tới ngứa răng.
Nguyên chủ chỉ nói muốn về nhà chứ không cần quay lại cái thôn kia đòi lẽ công bằng, vì thế Thời Sênh quyết định đi thẳng tới thành phố H.
…
Thành phố H đang ở giữa mùa xuân, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, người đi tới đi lui ở nhà ga vô cùng nhộn nhịp.
Một nữ sinh mặc đồ thể thao di chuyển trong đám người, tay đút túi quần, bước chân chậm rãi và thong dong khiến cho người ta liếc mắt nhìn một cái cũng sẽ chú ý đến cô ngay.
Nữ sinh nhìn xung quanh, tìm được lối ra liền cất bước về phía đó.
Nữ sinh này chính là Thời Sênh.
Thời Sênh vừa đến cửa ra khỏi ga thì đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát. Cô quay đầu nhìn theo bản năng liền thấy một cô gái mặc váy hoa nhìn rất đáng yêu, thắt hai bím tóc, nhìn cô với vẻ mặt tái nhợt.
Thời Sênh đỡ trán, lộ ra biểu tình nhe răng trợn mắt.
Từ sau khi cô rời khỏi khu vực núi non kia, đến nơi có nhiều người liền có thể nhìn thấy hồn ma. Đại đa số đều bay lung tung không có ý thức, cũng có những hồn ma có ý thức giống như cô gái mặc váy hoa này.
Ở vùng núi, nguyên chủ cũng không gặp ma quỷ gì, có hai khả năng xảy ra, một là thôn kia không có ma, hai là sau khi nguyên chủ bị đám thôn dân kia lăn lộn liền mở ra khả năng đặc dị.
Nhưng trước kia nguyên chủ cũng không thể nhìn thấy hồn ma bóng quỷ nên cách lý giải duy nhất là cô đã mở ra được khả năng đặc dị.
Hình như cô gái váy hoa phát hiện ra Thời Sênh có thể nhìn thấy mình nên bước lại gần Thời Sênh.
Thời Sênh đột nhiên lui lại, nhanh chóng chạy vọt ra khỏi nhà ga.
Cô gái váy hoa đuổi theo một đoạn, nhưng ra tới cửa nhà ga thì không thể bước ra ngoài được.
Thời Sênh đứng ở bên ngoài nhìn cô gái, biểu tình của cô gái váy hoa này không còn âm trầm như ban nãy mà sinh động hơn hẳn, có một chút tủi hờn, lại có chút bất lực và tuyệt vọng.
“Chị có thể nhìn thấy em đúng không? Hãy giúp em, xin chị hãy giúp em. Chị, giúp em đi…” Giọng cô gái xuyên qua đám người và dừng bên tai Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn bộ dáng đáng thương của cô gái thì bực bội vò đầu, lại bước qua cửa ga đi vào rồi tiến tới một khu không người.
Mắt cô gái váy hoa sáng lên rồi bay theo.
Thời Sênh dừng ở một nơi không người, dựa vào tường nhìn hồn ma đang bay lơ lửng trước mặt mình, tuổi tác cô gái này mới chỉ khoảng mười lăm, mười sáu là cùng.
“Chị, xin chị hãy giúp em với.” Cô gái váy hoa nước mắt lưng tròng nhìn Thời Sênh, “Em ở đây đã lâu lắm rồi nhưng cũng chỉ có chị mới nhìn được thấy em. Xin chị hãy giúp em với ạ.”
“Cô làm sao?” Ma thường chỉ ở hình thái vô ý thức, phiêu đãng trong trời đất mấy ngày sẽ tan biến, hồn ma có ý thức chỉ hình thành khi có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có oán khí mà thôi.
“Em…” Nước mắt của cô gái rơi lã chã.
Cô gái này tới thành phố H tìm người thân, chuẩn bị vào học cấp 3 ở đây. Bởi vì ngày đó làm mất số điện thoại của người thân nên đành phải ở nhà ga đợi họ tới đón mình.
Nhưng cô ta chờ mãi mà người thân cũng không thấy tới đón.
Người ở nhà ga càng lúc càng ít, cũng may còn có tàu chạy ca đêm nên cô cũng không quá mức sợ hãi.
Sự tình phát sinh khi cô đi WC, một người đàn ông kéo cô vào WC rồi giết cô.
Đến khi cô tỉnh lại thì thấy người thân đang tìm mình ở nhà ga, nhưng cô gọi bọn họ thế nào họ cũng không nghe thấy. Cô cũng không thể chạm vào họ, lúc đó cô mới hiểu ra là mình đã chết.
Sau đó, cô không có cách nào rời khỏi nơi này nữa.
Thời Sênh không cảm nhận được oán khí trên người cô gái nên có thể chắc chắn cô gái này tuy bị giết nhưng lại không trở thành oán linh.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, “Thi thể của cô chắc còn ở trong nhà ga nên cô mới không thể nào rời đi được. Cô biết thi thể của mình ở đâu không?”
Cô gái váy hoa gật đầu.
“Ở đâu?”
Cô gái váy hoa lập tức bay về phía đại sảnh sau đó dừng ở một cây cột có một người đàn ông đang dựa vào, chỉ cây cột và nói: “Ở trong này.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật.
“Cô xác định cô không nói đùa đấy chứ? Dựa theo những gì cô nói thì lúc đó nhà ga có người, ai mà có thể nhét thi thể cô vào trong cây cột này trước mặt bao người như thế?”
“Không đâu, không đâu, em không lừa chị.” Cô gái váy hoa lắc đầu đầy khẩn trương.”Lúc ấy quy mô nhà ga chưa lớn như bây giờ, vẫn đang trong giai đoạn xây dựng nên lập rất nhiều tường chắn. Lúc đó chỉ có một lối vào ở bên kia, nếu không cố ý tới đây thì sẽ chẳng ai đi về phía này cả.”
Thời Sênh nhìn về phía cô gái chỉ, nơi đó đối diện với bên này, nếu dựng giàn giáo thi công ở giữa thì chắc chắn có thể ngăn trở tầm mắt…
Thời Sênh duỗi tay sờ cây cột bóng loáng. “Dù đúng như cô nói thì tôi cũng không thể trước mặt bao người chém vỡ cây cột này được.”
Phá hỏng của công, bản cô nương sẽ bị bắt mất!
“Chị…” Cô gái váy hoa tủi thân, “Em chết lâu lắm rồi nhưng chỉ có chị mới nhìn thấy em. Xin chị đấy, em muốn rời khỏi nơi này.”
“Cô không báo thù à?” Thời Sênh khoanh tay trước ngực, nghiêng người nhìn cô ta.
“Báo thù?” Biểu tình của cô gái váy hoa có phần mê man, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch. Có thể vì sợ hãi hung thủ nên trước giờ cô ta chưa từng có ý niệm báo thù.
“Căn cứ lời cô nói thì có thể người ra tay với cô khi đó không phải một người. Thi công kiểu này thường hay tăng ca, chắc chắn không phải một người làm, mà muốn đưa cô từ WC ra khỏi đây cũng cần phải có người che giấu giùm. Cô không nghĩ tới việc báo thù à?”
[…] Ký chủ, cô cẩn thận lại làm cô ta biến đen, hóa thành ác linh đấy.
Cô gái váy hoa nhìn Thời Sênh, chậm rãi lắc đầu, cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Cô ta rất sợ hãi.
Thời Sênh thấy cô ta như vậy cũng không nói gì nữa mà chỉ đỡ trán, nói: “Cô để tôi nghĩ chút đã.”
Thời Sênh cũng không nóng nảy nên cô đi vòng quanh cây cột hai vòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...