Để cả thế giới này phải tránh xa nhường đường cho chàng.
Lông mi Yên Thu khẽ rủ xuống, nhìn người ở trong lòng, ánh mắt tối đi, một lúc sau mới thốt ra một câu, “Nàng... đúng là nói khoác mà không biết ngượng.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, “Nhưng bỗng nhiên lại thấy hơi thích nàng rồi.”
Cho dù những lời nói đó là gạt hắn, nhưng cũng đủ khiến hắn vui vẻ.
“Thế thì hôn nhiều hơn nữa đi.” Thời Sênh lập tức được voi đòi tiên.
Yên Thu đẩy cô ra, kéo lại y phục hơi rối loạn của mình, “Đừng có mơ, vừa rồi là hành vi phạm thượng, ta không tính toán với nàng. Lát nữa đi mua bánh nhân hạt sen chuộc tội.”
Thời Sênh chớp chớp, “Điện hạ thân yêu của ta, bây giờ đã quá trưa rồi, bánh bán hết từ lâu rồi được chưa? Ta đi lên trời cướp bánh về cho chàng chắc?”
Muôn lên trời cướp bánh cũng phải có bánh mới cướp được chứ!
Cửa tiệm đó kinh doanh buổi sáng, thông thường đến mười giờ sáng đã bán hết sạch, bây giờ cho dù có ra giá cao cũng không mua được.
Yên Thu liếc nhìn cô, “Tâm trạng ta không tốt, muốn ăn bánh.”
Thời Sênh: “...”
Giọng nói của Yên Thu bất giác mang theo vài phần mềm mại. Thời Sênh nhìn hắn, vén rèm lên rồi xuống xe.
Sau khi cô đi xuống, trong lòng Yên Thu mới thở phào một cái, nhịp tim bị hắn cố đè nén lại một lần nữa đập mạnh điên cuồng.
Hắn thực sự không thể chắc chắn nếu cô tiếp tục ở bên hắn thì liệu cô có nhìn ra điểm bất thường gì không.
“Điện hạ, cô ấy đi đâu vậy?” Giọng nói Huyền Trần vang lên bên ngoài cửa sổ xe, “Có cần phái người đi theo không?”
Yên Thu ổn định lại hơi thở, “Không cần.”
...
Thời Sênh mang bánh nhân hạt sen về phủ Thất hoàng tử.
Yên Thu đang ở ngôi đình nuôi cá sấu. Hắn đứng trước bàn đá luyện chữ. Trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn cũng là dáng vẻ lười biếng đó, chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy bao giờ.
Thời Sênh đi tới xem hắn viết cái gì, nằm ngang trên tờ giấy tuyên thành là chữ yên như rồng bay phượng múa, còn có một chữ bị hắn che đi, không nhìn rõ là chữ gì.
Yên Thu đã thu bút lại từ trước khi cô đến, tiện tay cuộn giấy lại, che đi chữ trên tờ giấy, sau đó đưa tay về phía Thời Sênh.
Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, đưa bánh nhân hạt sen cho hắn.
Yên Thu cầm bánh ngọt nằm lên chiếc ghế lắc, bẻ từng miếng bánh đặt vào miệng, hương thơm ngọt ngào của chiếc bánh tỏa ra trong không khí, hình như hắn rất thích vị bánh đó, đôi mắt hơi híp lại, nét mặt tràn đầy thỏa mãn.
Thời Sênh dựa vào bàn nhìn hắn, tâm tư tùy ý bay loạn. Bây giờ cô đang suy nghĩ làm thế nào để tạo phản nhanh nhất.
Bờ môi Thời Sênh đột nhiên mát lạnh, hương vị mát lạnh khi nãy càng nồng đậm hơn. Cô thu hồi lại những suy nghĩ tán loạn đó, mí mắt rủ xuống nhìn miếng bánh ngọt bên miệng.
Còn chủ nhân của miếng bánh ngọt có chút mất kiên nhẫn, “Há miệng.”
Thời Sênh há miệng ra, Yên Thu thô lỗ nhét miếng bánh vào trong, cưỡng chế giải thích, “Không thể lãng phí đồ ăn, ta ăn không hết mới cho nàng, đừng có suy nghĩ linh tinh.”
Thời Sênh nuốt miếng bánh xuống, bánh vừa thơm ngào ngạt lại mềm mại mát lạnh, vô cùng ngon miệng, chẳng trách hắn lại thích ăn như vậy.
Thời Sênh liếm môi, ý cười long lanh trong đôi mắt, “Điện hạ, đã từng nghe chuyện thề không khai địch trong đống rơm chưa? ”
“Chưa.” Yên Thu không hề do dự phủ nhận.
“Phì...”
“Cười cái gì?” Yên Thu phẫn nộ trừng mắt nhìn, “Không được cười.”
Có gì đáng để cười chứ, hừ!
“Không nhịn được chứ sao.” Thời Sênh cười lớn hơn, dáng vẻ vừa nãy thực sự rất đáng yêu.
“Ta đã nói là không được cười rồi! Còn cười nữa ta sẽ ném nàng xuống cho Thiên Xu ăn!” Giọng Yên Thu càng cao hơn, “Ta nói cho nàng biết, nàng đừng có cậy được sủng mà kiêu.”
Thời Sênh: “…”
Rốt cuộc thì ai mới là người cậy được sủng mà kiêu hả!!
Ngươi nói câu này có biết xấu hổ không hả, có biết xấu hổ không hả!!
Cuối cùng Yên Thu bị Thời Sênh chọc giận đến mức tức nổ đom đóm mắt rời đi.
Thời Sênh giơ tay ra trải tờ giấy tuyên thành hắn vừa cuộn lại khi nãy, chữ bên cạnh chữ yên khi nãy lập tức hiện lên rõ nét, đó là một chữ “thí”. (thí: giết, thần giết vua, con giết cha mẹ)
Nếu là người bình thường có lẽ nên dùng chữ “sát”, nhưng hắn dùng chữ “thí”… lại còn có thêm chữ “yên” bên cạnh...
Thời Sênh híp mắt lại, suy đoán lúc trước đã có luận chứng.
Đều nói rằng Hoàng đế sủng ái Thất hoàng tử, nhưng Thời Sênh lại cảm thấy Hoàng đế đang cố đẩy hắn ra đầu sóng ngọn gió, để sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên người hắn.
Thời Sênh một lần nữa gập tờ giấy tuyên thành che đi, đầu ngón tay sờ cằm suy tư.
Phải nghĩ ra một biện pháp...
…
Phủ Thất hoàng tử vô cùng yên tĩnh, nhưng bên ngoài lại không yên tĩnh như vậy.
Hôn lễ của công chúa Ngưng Hoan một lần nữa bị thích khách phá hỏng, đoàn sứ thần nước Hạ nhảy dựng lên, lúc vào thành gặp một lần, bây giờ lại một lần nữa, đây là họ cố tình để nước Hạ xấu mặt, hay là chứng tỏ nước Yên vô năng đây?
Đoàn sứ thần nước Hạ yêu cầu Hoàng đế phải đưa ra lời giải thích xác đáng, nhưng họ cũng không dám gây chuyện quá lớn, dù sao công chúa Ngưng Hoan cũng đã hành lễ với Cửu hoàng tử xong rồi.
Còn hành vi của Yên Thu lại hôn lễ quá nghênh ngang hống hách. Yên Loan đã thẳng thắn kiện tên thích khách Thời Sênh lên trên.
Hoàng đế để bảo vệ Yên Thu đã phái người đến phủ bắt hắn giao Thời Sênh ra.
Yên Thu ngang ngược nói trong phủ của hắn không có người như vậy. Người bên ngoài cũng không làm thế nào được. Phủ Thất hoàng tử là nơi họ không thể tùy tiện xông vào được, nhỡ chẳng may Thất hoàng tử đi diện thánh cáo trạng thì cái đầu của họ cũng chẳng giữ được nữa.
“Điện hạ, chẳng qua chỉ là một kẻ hạ nhân, người giao ra kẻ đó ra đi, đợi mấy ngày nữa qua đi, Bệ hạ lại tìm cho điện hạ thêm mấy người. Bây giờ chuyện này càng lúc càng lớn, Bệ hạ cũng khó xử, người đừng làm khó Bệ hạ nữa.” Thái giám trong cung không ngừng khuyên nhủ Yên Thu.
“Việt công công, trong phủ không có người như vậy. Ông bảo ta đi đâu tìm người cho ông đây?” Dáng vẻ Yên Thu lười biếng.
“Điện hạ...” Việt công công tiếp tục khuyên, “Hôm đó bao nhiêu người đều nhìn thấy cả rồi, bây giờ điện hạ phủ nhận thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao”
“Ta nói không có thì là không có.” Yên Thu liếc nhìn Việt công công, “Việt công công nếu không còn chuyện gì khác thì xin mời về đi.”
Việt công công: “…” Chuyện này ông ta còn chưa nói xong, sao lại không có chuyện gì nữa!
“Điện hạ...”
Yên Thu ngắt lời ông ta, “Huyền Trần, ném ông ta ra ngoài.”
Việt công công bị ném ra ngoài phủ Thất hoàng tử. Ông ta xoa mồ hôi lạnh rồi nhìn tấm hoành phi trên đỉnh đầu, người trong cung sợ nhất là giao thiệp với vị Thất hoàng tử này, phàm là chuyện hắn ta không chịu thừa nhận, thì họ không còn cách nào khác với hắn được.
Bởi vì Yên Thu không chịu thừa nhận, Bệ hạ cũng chỉ có thể tự nghĩ cách, tìm một người giả dạng Thời Sênh, đưa cho Yên Loan xử lý.
Yên Loan biết tin này suýt nữa thì tức đến phát điên.
Hoàng đế coi cô ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Thiên vị quá đáng rồi. Lần đầu tiên Yên Loan cảm thấy vô cùng căm phẫn Hoàng đế.
Yên Thu là con trai của ông ta, chẳng lẽ cô ta không phải sao?
“Sao vậy, ai khiến chàng tức giận như vậy?” Ngoài cửa một thân ảnh diễm lệ đi vào, nhìn thấy đống hỗn loạn dưới đấy, đôi mày liễu nhíu lại, gương mặt tuyệt sắc lộ ra một tia quỷ dị.
Yên Loan trừng mắt nhìn hắn, “Công chúa Ngưng Hoan, nàng đang chê cười ta sao?”
“Không dám, người là điện hạ.” Công chúa Ngưng Hoan tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng ngữ khí không có bao nhiêu cung kính.
“Công tử Ngưng Hoan!” Yên Loan cắn răng, bỗng nhiên gọi tên hắn ra như vậy, chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau.
Ngưng Hoan khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng tràn đầy uy hiếp, “Điện hạ, cẩn thận bức vách có tai, nếu bị người khác nghe thấy thì người xui xẻo không phải chỉ có mình ta. Nếu ta xảy ra chuyện gì thì nhất định phải kéo người xuống cùng.”
Yên Loan hừ lạnh một tiếng, “Tìm ta có chuyện gì?”
“Chàng là phu quân của ta, không có chuyện gì thì không được tìm chàng sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...