Thời Sênh nhảy lên thuyền, trên thuyền chỉ có một mình cô.
“Qua đó thế nào?” Thời Sênh quay đầu hỏi Huyền Trần.
“Tự chèo qua đó.” Huyền Trần chắp hai tay sau lưng.
Thời Sênh giơ tay chỉ vào mình, “Ngươi bảo ta chèo sao?”
Thời Sênh nhảy lên bờ, cầm lấy thiết kiếm rồi rời đi, ông đây không hầu nổi.
Huyền Trần giơ tay chặn cô lại. Thời Sênh không hề khách khí động thủ. Hai người ở trên bờ giao đấu, trước đây Huyền Trần chỉ đứng xem chứ chưa đích thân giao đấu với cô bao giờ. Lúc này khi đã giao đấu với cô, hắn mới hiểu rõ, nữ nhân này tuyệt đối không thể nào là Hồng Cẩm được.
Hắn hiểu rất rõ thực lực của Hồng Cẩm.
Huyền Trần trầm giọng chất vấn, nhanh chóng tấn công về phía đầu cô, “Rốt cuộc ngươi là ai? Có mục đích gì.”
Ta là tổ tông của ngươi.
Thời Sênh cầm kiếm đánh bật tay hắn ra, thân kiếm giao với tay hắn, trong phút chốc cả cánh tay hắn trở nên lạnh như băng, cứng nhắc đến nỗi không thể động đậy.
“Muốn đánh với ta sao?” Thời Sênh nới lỏng thiết kiếm, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, “Ta nhường ngươi mười chiêu ngươi cũng không đánh thắng được ta.”
Huyền Trần hất tay ra, ánh mắt rơi xuống thiết kiếm trên tay cô, “Mục đích của ngươi là gì? Hồng Cẩm đang ở đâu?”
“Ta chính là Hồng Cẩm.”
“Ngươi không phải.”
“Thân thể này là Hồng Cẩm.” Thời Sênh nhướng mày, “Ta sử dụng thân thể của cô ta, chẳng qua chỉ là linh hồn bên trong thì không phải. Ngươi đã nghe qua chuyện mượn xác đổi hồn chưa, có sợ không?”
[...] Ký chủ vẫn còn có tâm trạng đi dọa người khác sao?
“Sao lại không cơ chứ?” Thời Sênh đang hừ lạnh trong lòng, “Không giết chết hắn đã là nể mặt Phượng Từ nhà ta rồi, còn không cho ta dọa hắn nữa chắc? Hơn nữa ta cũng chỉ nói sự thật thôi mà.”
Quả nhiên sắc mặt Huyền Trần thay đổi, đối với xã hội hiện đại, những chuyện về quỷ quái đều khủng khiếp đáng sợ, càng đừng nói đến xã hội cổ đại phong kiến này.
Cơ thể Huyền Trần căng cứng, cảnh giác nhìn Thời Sênh, “Ngươi là ma?”
“Ta là người!” Thời Sênh lườm, “Ngươi nhìn đi, ta có chỗ nào giống ma hả? Có con ma nào đẹp như ta không hả?”
Huyền Trần: “...” Dù có đẹp thì đó cũng là cơ thể của Hồng Cẩm, có liên quan gì đến cô chứ?
Ánh mắt Huyền Trần dừng lại dưới đất, bóng cô ta kéo rất dài. Hơn nữa cô ta cũng có thể đi lại dưới ánh sáng mặt trời, quả thực đúng là người.
“Ngươi có mục đích gì?” Huyền Trần trấn tĩnh lại, hắn từng nghe Tử Kinh báo lại, khi cô ta hồi kinh từng tìm điện hạ, sau đó vẫn luôn ở trong kinh, không hề làm gì khác.
Thời Sênh bắt đầu bịa chuyện, “Ta và Yên Thu có tình duyên ba kiếp. Hắn chính là phu quân trời định của ta. Ta đến để thành hôn với hắn.”
Nói ra nghe hơi ảo một tí, nhưng sự thật cũng gần gần như vậy.
Huyền Trần: “...”
Sao càng nghe càng thấy giống chuyện bịa vậy?
Không phải là nữ nhân này đang gạt hắn đấy chứ?
“Huyền Trần.” Một giọng nói truyền ra từ giữa hồ, “Bảo cô ta đến đây.”
Huyền Trần nhíu mày, nữ nhân này vô cùng kỳ quái, để mặc cho cô ta ở cùng với điện hạ không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Hắn dùng khinh công qua đó, nói mấy câu với người trong đình. Một lát sau mới quay ra, đích thân lên thuyền, cầm lấy mái chèo, ra hiệu cho Thời Sênh lên thuyền.
Mang theo cả chiếc hộp đựng thịt lợn tanh nồng, nên không biết từ lúc nào mấy con cá sấu đang nằm ở đâu bỗng nhiên tiến lại gần, nhưng Huyền Trần chèo thuyền rất nhanh, lũ cá sấu còn chưa kịp bao vây thuyền đã ghé sát đình.
Thời Sênh nhảy lên đình.
Yên Thu đang nằm trên một chiếc ghế lắc, nhẹ nhàng đung đưa. Y phục hắn mặc là màu vàng kim, vô cùng chói mắt.
Hoàng đế mặc màu vàng tươi, chỉ có thái tử mới được mặc màu vàng kim, trang phục của hoàng tử chủ yếu là màu xanh sẫm.
Yên Thu không thèm mở mắt vẫy tay một cái. Huyền Trần chần chừ giây lát, lấy chiếc hộp thức ăn lên bờ, rời khỏi chiếc đình, nếu Thời Sênh dám làm gì, hắn sẽ lập tức xông tới.
“Nghe nói ngươi không phải là Hồng Cẩm?” Yên Thu hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt lười biếng đã nhuộm vài phần ý cười, “Mượn xác đổi hồn? Còn có chuyện gì khác muốn kể ta nghe không?”
Tên Yên Thu này... nhìn thế nào cũng không thấy có sức uy hiếp gì cả, toàn thân tràn ngập sự lười biếng giống như một tên vô dụng chỉ biết ăn chờ chết.
Nhưng người như vậy, vẫn có thể yên ổn sống cho đến bây giờ dưới con mắt theo dõi của bao nhiêu người, lại còn nghênh ngang như vậy, có thể thấy hắn cũng không phải kẻ tốt đẹp gì.
“Ngươi muốn nghe cái gì?” Thời Sênh đi đến trước mặt hắn ngồi xuống.
“Ngươi có thể nói cái gì?”
“Ngươi muốn nghe cái gì thì ta nói cái đó.”
Yên Thu đứng lên, áo bào rủ xuống, phát ra âm thanh khe khẽ, hắn liếc mắt nhìn sang, “Ta muốn nghe xem, kẻ đứng sau ra lệnh cho ngươi là ai?”
“Ngươi muốn biết sao?”
Yên Thu ngồi đối diện với cô, cầm tách trà rót trà cho mình, “Ngươi sẽ nói sao?”
Thời Sênh nhún vai, không hề gì nói: “Nói cho ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải để ta ở bên cạnh ngươi.”
Yên Thu đặt tách trà xuống, “Tại sao ta lại phải để một người có mục đích bất minh ở bên cạnh mình?”
“Ngươi không giết nổi ta. Vừa nãy tên tùy tùng của ngươi giao đấu với ta ngươi nhìn thấy rồi đấy, hắn có thể đi theo ngươi, chứng tỏ là thực lực mạnh nhất. Cho nên, trong tình hình này, ngươi để ta ở ngay trong tầm mắt ngươi chẳng phải là tốt hơn sao?”
Tách trà trong tay Yên Thu dừng lại bên môi, mấy giây sau mới chầm chậm mím lại, “Ngươi nói ta nghe xem..”
“Nói đơn giản thì chính là có người muốn giăng bẫy để ngươi và Yên Loan tàn sát lẫn nhau.”
Trước tiên để Hồng Cẩm nhận một mệnh lệnh thích sát giả đi giết Yên Loan. Sau đó lại lập mưu có người tấn công Yên Thu ở kinh thành. Hồng Cẩm mất tích, tất cả đầu mối đều chỉ vào Yên Thu.
Hồng Cẩm chết ngoài biển, ván cờ này rất dễ thành công.
Thời Sênh cong mày lại, “Trong số những người ở bên cạnh các ngươi đúng là có kẻ phản bội, nhưng không phải là ta.”
Mệnh lệnh Hồng Cẩm nhận được sử dụng thứ ám ngữ chỉ có họ mới hiểu, đương nhiên chỉ có người của họ mới biết được thứ ám ngữ này.
“Ta dựa vào cái gì tin ngươi?”
Thời Sênh không để tâm đến nói: “Ngươi hỏi thì ta nói, ta cũng không yêu cầu ngươi tin ta. Dù ngươi có tin hay không ta cũng sẽ ở lại bên cạnh ngươi thôi.”
Yên Thu: “...”
Điểm vũ lực của cô ta cao như vậy, Huyền Trần cũng không phải là đối thủ của cô ta. Cô ta muốn ở lại hình như cũng không có cách gì thật.
“Bây giờ ta nói cho ngươi biết một bí mật.” Thời Sênh nhoài người lên bàn.
Yên Thu nhíu mày, dường như có mấy phần hứng thú, “Bí mật gì?”
“Yên Loan thực ra là nữ. Còn công chúa Ngưng Hoan đó... có khả năng là một tên đàn ông, nhưng ta không dám chắc chắn. Ngươi muốn biết thì phái người đi điều tra thử xem.”
Yên Thu híp mắt lại, trong phút chốc sự lười biếng tan đi hết, cả người đều trở nên sắc bén, “Yên Loan là nữ nhân sao?”
“Không thể tin được đúng không?”
“Thứ không thể tin được là sao ngươi lại biết chuyện đó?”
“Ta đã nói rồi, ta không phải là Hồng Cẩm, ta biết thì có gì là lạ?”
Khí thế sắc bén trên người Yên Thu đã bị cởi bỏ hết, “Vậy ngươi biết lúc nào ta sẽ chết không?”
“Có ta ở đây làm sao ngươi chết được chứ?” Thời Sênh lườm, bá đạo nói, “Trời đất diệt vong ta không quản được, nhưng ta dám bảo đảm không ai có thể chạm được vào một sợi tóc của ngươi.”
Đáp án này cách xa cả mười tám nghìn dặm so với Yên Thu nghĩ.
Rất lâu sau, Yên Thu mới yếu ớt nói, “Ta còn tưởng ngươi dám làm trái cả thiên mệnh.”
Thời Sênh chống cằm, “Ta làm trái được thật, nhưng mà không có nghĩa lý gì cả.”
Thế giới này không phải là thế giới của cô, cho dù có làm trái thì sao chứ? Chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
“Nói khoác mà không biết ngượng.”
“Cảm ơn quá khen.”
Yên Thu: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...