Sênh tu tiên vừa đại chiến câu chữ với antifan vừa chỉ huy tài xế dừng xe trước một tòa nhà.
Sau khi xuống xe, cô click mở cameras, chụp bên ngoài tòa nhà rồi up lên weibo.
Trình Hi V: Trời xanh mây trắng, giết người phóng hỏa [ảnh]
Lạc Dương: Mẹ kiếp, cô muốn tới ném bom Điện ảnh Thượng Ánh à?
Vô nhân tẫn nhật hoa phi tuyết: Hôm nay không phải họp báo “Thiên Thần” sao? Hình như tiến hành ở điện ảnh Thượng Ánh, cô ta tới đó làm gì nhỉ?
Tiểu ca ca: Hoa Phi Tuyết là ai? Thi nhân cổ đại sao lại đen tối như thế chứ.
Ô ô ô ô: … Trương tiên sinh sẽ nhảy dựng lên đánh chết anh.
Cùng mặt trời sánh vai: Các vị đứng đắn nào.
Trên mạng sôi trào, Thời Sênh lật xem trong chốc lát rồi thu di động lại, đi vào trong điện ảnh Thượng Ánh.
Lúc này, bên ngoài điện ảnh Thượng Ánh có không ít truyền thông, sau nửa năm kể từ ngày “Thiên Thần” thông báo làm phim, dây dưa dây cà, cuối cùng hôm nay cũng phải công bố. Những phóng viên ngoài này đều không được mời nên không được đi vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Nửa năm gần đây, tuy rằng Thời Sênh không lộ mặt nhưng cuộc sống ở trên mạng của cô lại rất sinh động, vậy nên cô vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
“A, đó không phải Trình Hi sao? Cô ta tới làm gì thế?”
“Cô ta đã bị khai trừ từ lâu rồi, trong tay không có nghệ sĩ, ai biết cô ta tới làm gì chứ…”
“Sau khi xảy ra chuyện kia mà còn có thể kiên cường chống chọi với cư dân mạng như thế, ở những lúc quan trọng còn luôn thắng họ, tôi thật chịu phục cô ta rồi đấy.”
“Nghe nói cô ta có thể chọc người đến nghi ngờ cuộc đời, không biết có thật hay không nữa.”
“Cô cứ lên Weibo của cô ta đi là sẽ cảm thụ được ngay.”
Có phóng viên chụp ảnh Thời Sênh, tuyên bố trên weibo, ai ngờ chỉ được đáp lại là “biết lâu rồi”, còn bị nói là “các cô chẳng chuyên nghiệp chút nào hết”, vân vân.
Vẻ mặt của phóng viên đần ra, cô ta click mở top bài viết, mười phút trước mới lên bảng xếp hạng, đứng vị trí thứ 16: Trời xanh mây trắng, giết người phóng hỏa…
Trình Hi này có bao nhiêu antifan chứ?
Dùng tiền mua đấy à?
Phóng viên click vào trang cá nhân mà lâu lắm mình không vào, vừa vào liền nhìn thấy lượt thích của trang cá nhân người đại diện này đã đột phá bảy con số.
Mẹ kiếp!!!
Thời Sênh đi qua đám phóng viên, bảo vệ nhìn đồ vật cô đưa ra liền lập tức cho qua, đám phóng viên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Vị này “yên tĩnh” nửa năm, giờ tìm được hậu trường nên giết trở lại à?
Thời Sênh tiến vào trong điện ảnh Thượng Ánh, trong đại sảnh toàn là người tiến vào từ cửa sau, hiện tại đang được người vây quanh đi về phía thang máy.
Hai bên đứng hai đầu đại sảnh, Thời Sênh bình tĩnh nhìn họ rồi đi tới thang máy trước.
“Cô ta… Cô ta tới làm gì?” Kha Bội Hân giữ tay người phụ nữ bên cạnh, trong sự kinh ngạc xen lẫn sự phẫn nộ.
Người kia chừng 30 tuổi, mặc đồ công sở, nhìn có vẻ thành đạt, mang dáng dấp của người phụ nữ mạnh mẽ.
Đây là Tiết Vũ Hòa.
Lúc đầu, Tiết Vũ Hòa và Kha Bội Hân còn bôi đen Thời Sênh, nhưng sau đó phát hiện không cần tới bọn họ thì cô đã đen đến không thể đen hơn được rồi. Hơn nữa, cô cũng không xuất hiện, bọn họ liền không quan tâm tới cô nữa. Dù sao cô cũng không còn khả năng quay lại vòng luẩn quẩn này, ai biết vào thời điểm quan trọng này, cô lại đột nhiên xuất hiện làm người khác không kịp đề phòng.
Tiết Vũ Hòa quay đầu nhìn nhân viên công tác, chỉ vào Thời Sênh hỏi: “Các anh sao thế hả, sao ai cũng cho vào vậy?”
Tiết Vũ Hòa không tiến lên đối đầu trực tiếp với Thời Sênh, đây là địa bàn của người khác, giao cho người ta xử lý là tốt nhất.
Con ngươi Thời Sênh híp lại, chỉ số thông minh của Tiết Vũ Hòa này online cơ đấy…
Nhân viên công tác nhìn về phía Thời Sênh, đại khái cũng nhận ra cô, biết danh tiếng của cô như thế nào nên lập tức xụ mặt quát bảo vệ: “Sao các anh lại cho cô ta vào đây hả? Đây là nơi cô ta có thể vào sao? Còn không mau đuổi người ra ngoài.”
Mấy bảo vệ ở đằng sau nghe thế lập tức tiến lên.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Thời Sênh lách người tiến vào, ấn đóng cửa thang máy, bảo vệ ở cách cô hơi xa nên không kịp ngăn lại.
“Thất thần cái gì chứ, mau đi tìm cô ta ngay lập tức.” Nhân viên công tác quát đám bảo vệ vẫn còn đang ngơ ngác.
Sắc mặt Tiết Vũ Hòa rất kém, nhân viên công tác cười tỏ vẻ nhất định sẽ không để Thời Sênh quấy rối.
…
Thời Sênh nhìn những con số không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng ở tầng 16.
Hôm nay họp báo tiến hành ở tầng 16 nên mọi người đều dồn về đây, Thời Sênh đi một mình nên tạm thời không có ai chú ý tới cô.
Thời Sênh tìm một vòng vẫn không thấy người đâu liền lấy di động ra gọi, điện thoại lập tức có người nghe: “Cô đang ở đâu rồi?”
Bên kia vội đáp: “Chị Trình Hi, tắc đường ạ, em đang trên đường tới, a a a, không biết em có tới trễ không nữa? Cuộc họp báo bắt đầu rồi ạ?”
Thời Sênh: “…”
“Còn xa lắm không?”
“Tầm 15 phút nữa cơ ạ!”
“Mau tới đi.” Thời Sênh cúp máy nên không nghe được tiếng kêu rên ở bên kia.
Nửa năm này cũng không phải cô không làm gì, cô nằm vùng trong căn cứ điện ảnh hơn nửa tháng mới tìm được một nghệ nhân có tiềm chất, không đúng, là một cô bé chuyên đóng vai quần chúng.
Vẫn đang đi học, gia cảnh bình thường, trông rất xinh đẹp, dào dạt sức sống, rất thích diễn xuất, thiên phú không tồi, có thể nghe một hiểu ba, dù làm người đóng thế cũng diễn vô cùng nghiêm túc, kỹ thuật diễn tuy non nớt nhưng nếu có thời gian phát triển thì nhất định sẽ nổi tiếng.
Lúc này Thời Sênh không được buff cốt truyện nên chỉ có thể dựa vào ánh mắt của mình xem xét, chọn đúng thì một bước lên trời, chọn sai… vậy chọn lại thôi.
[…] Thật đúng là tùy tiện.
Thời Sênh tìm được nhân viên công tác rồi giao hồ sơ ra, đối phương xác minh xong liền đưa cô vào trong hậu trường.
“Chờ ở ngoài này trước đi, nửa giờ nữa sẽ bắt đầu, cô mau giục nghệ sĩ của mình tới nhanh đi, đừng để diễn viên chính tới rồi mà diễn viên phụ còn chưa tới.” Trong giọng nói của nhân viên công tác của chút khinh thường, trong làng điện ảnh có ai là không biết thanh danh của Trình Hi đâu cơ chứ, ai biết cô ta dùng thủ đoạn gì để bắt được vai diễn này chứ?
Nhân viên công tác nói xong liền rời khỏi phòng.
Trong lòng chỉ có vài người vẫn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ từ lúc cô tiến vào.
“Cô ta chính là Trình Hi sao?”
“Thật không biết mặt cô ta làm bằng gì mà còn dám mang nghệ sĩ tới đây? Nghệ sĩ đi theo cô ta cũng quá xui xẻo rồi…”
Thời Sênh nhìn người trong phòng một vòng rồi kéo ghế ngồi xuống, chân bắt chéo: “Có gì muốn nói thì nói to lên, thứ cho các ngươi vô tội.”
Mọi người: “…”
Người này điên rồi à? Còn thứ cho các ngươi vô tội, còn nghĩ mình là Hoàng đế nữa sao? Bệnh thần kinh cũng là bệnh, cần phải chữa!
Thời Sênh không để ý tới bọn họ còn tốt, giờ lại trắng trợn táo bạo bảo họ nói thì họ lại chẳng dám nói nữa, từng người xoay sang nói thì thầm với người bên cạnh.
Những người này nói quan trọng cũng quan trọng mà nói không quan trọng thì cũng chẳng quan trọng lắm.
Bọn họ không phải diễn viên chính, sao có thể căng sống lưng gọi nhịp với người như Thời Sênh được.
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mấy bảo vệ xuất hiện ngoài cửa, đảo mắt khắp căn phòng rồi đi về phía Thời Sênh, giọng cứng nhắc: “Vị này, mời cô rời khỏi đây.”
“Tại sao?” Thời Sênh bình tĩnh hỏi.
Bảo vệ: “…”
Cô còn hỏi bọn họ vì sao ư?
“Cô tự mình xông vào, chúng tôi không ném cô ra ngoài đã là cho cô mặt mũi rồi, đừng khiến cho tất cả mọi người đều khó chịu, mời đi, nơi này không phải nơi cô có thể tới.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...