Phượng Từ nhìn người ngồi ở ngay trước cửa sổ sát đất chậm rãi xoay vặn khối rubik thì không khỏi bực bội đi qua đi lại sau lưng cô.
“Phượng Từ, an tĩnh một chút.”
Giọng Thời Sênh đột nhiên vang lên.
Phượng Từ thu liễm cảm xúc, đi tới bên cạnh cô và ngồi xuống, “Hắn là ai?”
Hạ Sơ trong miệng bọn họ là ai?
Thời Sênh vặn rubik không nhanh không chậm, “Còn nhớ ở thế giới có Ngôn Luật, em đã kể cho anh nghe một chuyện xưa không?”
Phượng Từ nghĩ nghĩ, “Nhớ.”
“Cô ấy tên là Hạ Sơ.” Thời Sênh bổ sung thêm, “Nữ.”
Phượng Từ thở phào nhẹ nhõm.
Thời Sênh buông khối rubik ra, nằm lên đùi hắn, ghé mắt nhìn thế giới sặc sỡ bên ngoài khung cửa, “Em quen cô ấy trên chiến trường, cô ấy lén theo anh trai mình ra ngoài, bị nhốt trong kho dự trữ của chiến hạm, lúc đó em… ừ, cũng coi như đang chạy trốn.”
Lúc đó Hạ Sơ vẫn còn là tiểu công chúa, bên trên có anh trai vô cùng yêu thương em gái, chẳng cần làm gì, chuyện trốn nhà chạy đi cũng không phải lần đầu tiên, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ bị nhốt lại.
Bên trong kho dự trữ tối đen như mực, không có ánh sáng, cô bé Hạ Sơ liền bị dọa khóc, tiếng khóc đã đánh thức Thời Sênh đang chìm trong hôn mê.
Thời Sênh vì chạy trốn nên đã sức cùng lực kiệt, đột nhiên bị tiếng khóc đánh thức nên cô muốn giết chết đối phương theo bản năng.
Nhưng mà đối phương sau khi nhìn thấy cô thì phản ứng đầu tiên là ngừng khóc, bở vì có người ở bên cô bé nên cô bé không sợ nữa.
Trạng thái của Thời Sênh lúc đó rất không tốt, muốn giết người cũng chẳng có sức, cô muốn sống nên đành phải từ bỏ chuyện giết Hạ Sơ, chỉ huy cô bé thử mở cửa kho dự trữ, để cô bé tự đi tìm thuốc cho mình.
Lúc đó, cô gần như chỉ lợi dụng Hạ Sơ.
Không vì sao cả, chỉ vì cô muốn sống.
Hạ Sơ thật sự tìm được thuốc, tác dụng không lớn nhưng có thể giúp cô bớt đau đớn.
Cô bé ấy sợ cô chết nên chẳng thèm đi tìm anh trai, cả ngày ở bên cô, có người đi vào kho dự trữ liền cẩn thận giấu cô đi, lúc không có ai lại lôi cô ra, để cô nằm nghỉ.
Về sau, hai người vẫn bị người ta phát hiện ra. Hạ Sơ có anh trai che chở nên không sao cả, nhưng cô thì khác, thân phận của cô không rõ, xuất hiện ở trên quân hạm đang chấp hành nhiệm vụ nên bị coi là mật thám và bị bắt.
Cô đã nghĩ ra cách để trốn đi, nhưng cô không ngờ Hạ Sơ lại năn nỉ anh trai cô ấy tới cứu mình ra.
Bởi vì chuyện này, anh trai Hạ Sơ đã bị khiển trách rất nhiều, nhưng vì anh trai cô ấy có quân hàm cao nên chuyện này cuối cùng chẳng ai dám nhắc lại nữa.
Hạ Sơ là một thiếu nữ không bao giờ chịu ngồi yên, khi vết thương của cô đã đỡ hơn một chút liền rủ cô lái một chiếc chiến cơ ra ngoài.
Lúc đó Thời Sênh còn chưa ra chiến trường, không biết chiến trường tàn khốc thế nào. Cô bé kia cầu xin cô rất tội nghiệp, hơn nữa còn cam đoan không rời khỏi tuyến an toàn bên này của quân mình. Có lẽ lúc đó vết thương của cô còn chưa lành nên não cũng có vấn đề mới đi đồng ý yêu cầu đó của Hạ Sơ.
Nếu cô có thể chọn lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý lái chiến cơ ra ngoài cùng Hạ Sơ lúc đó.
Chiến cơ không phải cơ giáp, lực phòng ngự và tác chiến của nó không mạnh, đại đa số thời điểm chiến cơ chỉ đi theo sau cơ giáp mà thôi, chờ cơ giáp đánh xong trận đầu thì chúng mới lên sân khấu.
Bọn họ bị quân địch phát hiện, bị bắt giữ, anh trai của Hạ Sơ nhận được tin tức thì một mình tới cứu hai người.
Trong trận chiến đó, Hạ Sơ mất đi anh trai.
Cũng trong trận chiến ấy, cô bé thiên chân vô tà Hạ Sơ cũng hoàn toàn chết đi.
Hạ Sơ biết rõ tại sao anh trai mình chết, bởi vì cô tùy hứng, bởi vì cô ngây thơ.
Không còn anh trai, ngày tháng của Hạ Sơ chưa từng được tốt đẹp, nhưng cô không thể lùi bước, cô muốn trở thành một người như anh trai mình.
Có lẽ vì Hạ Sơ cứu Thời Sênh mà không hề toan tính gì nên những lúc Thời Sênh có thể giúp đỡ cô ấy thì đều giúp đỡ hết mình.
Hạ Sơ cứu cô rất nhiều lần, cô cũng cứu Hạ Sơ rất nhiều lần.
“Đối với em mà nói, cô ấy là người thân, là bạn thân.” Thời Sênh ôm eo Phượng Từ, vùi mặt vào bụng hắn, “Dì Ngu là dì út của Hạ Sơ, sau khi anh trai của Hạ Sơ mất, dì ấy là người duy nhất duy trì, cổ vũ cho cô ấy.”
“Cô ấy chết thế nào?”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Phượng Từ, trong mắt cô in hằn gương mặt hắn.
Thời Sênh cụp mắt xuống, giọng khẽ khàng, “Mấy gia tộc bọn em đều có truyền thừa cổ xưa, huyết mạch bắt đầu từ kỷ nguyên tận diệt trước thời kỳ Hoa Hạ cổ xưa, mà những lực lượng đó làm kẻ khác mơ ước, có ý đồ muốn nắm giữ.
Hạ gia giỏi về chế tác, xích sắt trói buộc Phượng Từ lúc trước của xuất phát từ tay Hạ Sơ.
Át chủ bài của các nhà mọi người đều rõ, nhưng nguyên lý thì không phải ai cũng hiểu, tóm lại vũ khí, đồ vật do Hạ gia chế tạo dều có lực lượng đặc thù.
Loại lực lượng này nếu được dùng trong quân sự thì sẽ lợi hại tới cỡ nào chứ?
Hạ Sơ chết vì đã tin người không nên tin.
Hạ gia tan tác vì thế lực các nơi đều muốn chia một thìa canh.
Nhưng cuối cùng Hạ Sơ lại mang hết mọi bí mật của Hạ gia xuống địa ngục, không ai có được nó.
“Lúc em tới nơi, toàn bộ Hạ gia đều đã chết, thi thể của cô ấy em cũng không tìm được…”
“Người của Hoàng thất biết quan hệ của em và Hạ Sơ rất tốt, nhưng bọn họ lại dám làm đồng lõa, điều em ra khỏi Đế Đô Tinh.”
Ngón tay của Phượng Từ nhẹ vuốt trên cổ cô, “Em không phải người dễ bị người khác điều khiển như thế chứ.”
Thời Sênh cười nhạo một tiếng, “Chắc anh cũng chẳng tưởng tượng nổi đâu, lúc đó em vẫn có mộng tưởng, là một thiếu nữ nhiệt huyết nhưng não tàn, nguyện ý bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp. Bọn họ thì sao? Cho em một món quà lớn như thế, một món quà khiến em cả đời cũng không quên được.”
Cho nên cô mới tắm máu Đế Đô Tinh, rời khỏi Đế Đô Tinh, cũng từ đó, sống chết vinh nhục của tinh hệ U Minh không liên quan gì tới cô.
Lúc cô mới xuất hiện trên cõi đời này cũng chẳng khác gì bọn họ, cũng có tấm lòng son, cũng thiên chân vô tà. Mọi sự máu lạnh, vô tình của cô đều là do bọn họ ban cho, cô chỉ lợi dụng trọn vẹn thứ bọn họ đã cho mình mà thôi.
Phượng Từ cúi đầu nhìn cô, “Không sao, sau này em có anh. Dù con đường phía trước nhấp nhô thế nào, anh cũng sẽ nắm chặt tay em, cùng sống cùng chết, cùng vinh cùng nhục, cùng em cả quãng đời còn lại.”
Cùng sống cùng chết, cùng vinh cùng nhục, cùng nhau cả quãng đời còn lại.
Thời Sênh mỉm cười, sự mù mịt trong đáy mắt được thay bằng ý cười, cô nói: “Được thôi.”
Phượng Từ bế Thời Sênh lên giường, nửa thân mình đè xuống, nhẹ nhàng hôn lên mi, lên mắt, lên môi cô…
Hắn muốn cô.
Lửa trong cơ thể như muốn thiêu đốt hắn thành tro bụi, chỉ có cô mới có thể đem đến cho hắn sự mát lạnh, làm nguội những đốm lửa trong lòng hắn.
Làn môi nóng cháy của hắn lướt trên da thịt cô như đốt lửa làm cho cả người Thời Sênh nhanh chóng nóng lên.
Phượng Từ đè chặt dục vọng đang kêu gào trong cơ thể, cẩn thận cởi quần áo của cô, trong đáy mắt hơi mịt mờ, giọng hơi nghẹn: “Có thể không?”
Thời Sênh buồn cười: “Đã tới nước này rồi, anh nói xem?”
Phượng Từ hơi run, cởi mãi cũng không cởi xong quần áo của Thời Sênh. Nếu không tính trước kia bọn họ dùng thân thể giả thuyết thì đây là lần đầu tiên của cả hai người, hắn lo lắng cũng là bình thường.
Thời Sênh thật sự cạn lời, nắm lấy tay hắn, hướng dẫn hắn cởi quần áo cho mình, sau đó lại đè hắn xuống, giọng đầy ái muội, “Nếu không… để em tới đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...