"Học sinh Lạc Thù lớp 11 – 2, cổng trường có người tìm gặp.”
Thời Sênh vẫn ngày nào cũng lên loa phát thanh trường, có lẽ học phần đã bị trừ hết đến âm luôn, nhưng Tô Đồ tìm người, cho nên cô vẫn có thể tiếp tục ở lại trường học.
Thời Sênh mấy lần nói với hắn không muốn ở trường học. Nhưng Tô Đồ tiếp tục kế thừa truyền thống đạo đức tốt đẹp “tôi không nghe, tôi mặc kệ, tôi chỉ cần thế” của nữ chính.
Thời Sênh cắn một cây kem đá, chầm chậm ung dung đi đến cổng trường.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đất, trong bầu không khí dường như có thể nhìn rõ một lớp sóng nhiệt.
“Tô Diệp Diệp, chị có bệnh à!” Thời Sênh nhào người lên lan can gỗ ở cổng trường, thấy một cô gái mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài cổng.
Tô Diệp Diệp cũng rất tức giận, “Cô tưởng là tôi thích đến lắm à? Bây giờ trong cục bận lắm có biết không hả? Vậy mà Tô Đồ cứ bắt tôi phải đưa đến cho cô, nếu không anh ta sẽ không làm việc. Anh ta không làm việc thì Cục trưởng sẽ lột da tôi, tôi có thể làm được gì chứ!”
Tô Diệp Diệp xoay người mở cửa chiếc xe cảnh sát, lấy ra một chiếc hộp, rồi nhét vào trong tay Thời Sênh, thuận tay ném cái kem cô đang ngậm vào thùng rác.
“Nếu để Tô Đồ nhìn thấy cô ăn thứ này, thì cô đừng trách.” Anh trai nhà cô đã bao giờ chăm sóc người khác như vậy đâu. Từ sau khi ở bên em gái Lolita này hắn đã sắp biến thành bà nội trợ của gia đình điển hình rồi.
Thời Sênh ôm lấy chiếc hộp, chiếc hộp mát lạnh, vô cùng thoải mái trong trời hè nóng nực này.
Cô mở hộp ra, bên trong là kem.
Ngày nào Tô Đồ cũng mang đến, mấy hôm nay hắn đến Cục Cảnh sát, cho nên mới để Tô Diệp Diệp mang đến.
Thời Sênh chia một nửa cho Tô Diệp Diệp, “Gần đây các chị đang điều tra vụ án buôn lậu xuyên quốc gia đó đấy à?”
Tô Diệp Diệp được chia một nửa kem, tâm trạng mới khá hơn, cách lớp lan can với Thời Sênh, ngồi ở một nơi râm mát ăn kem, “Đúng vậy, vụ án này liên quan đến quá nhiều thế lực, vô cùng phức tạp, cho nên Cục trưởng mới nhờ Tô Đồ ra tay, trong cục lại phải cạp đất mà ăn một thời gian.”
“Lật nồi một cái là được thôi, có gì phức tạp đâu.”
Tô Diệp Diệp bĩu môi, “Cô tưởng là Cục Cảnh sát chúng tôi là cái người thần bí đó trước đây à? Nói lật là lật...”
Họ muốn lật nồi cũng không có thực lực đó.
Nói đến đây Tô Diệp Diệp lại thấy buồn phiền, trước đây người báo án đó bỗng dưng cho cô ta vào danh sách đen, bực chết đi được.
Tô Diệp Diệp ríu rít oán hận kêu ca rất lâu, ăn kem xong mới dừng lại, “Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, tôi đi đây.”
Thời Sênh vẫy tay với cô.
Buổi chiều tan học, Thời Sênh đi thẳng đến Cục Cảnh sát, đám người đó đều biết đây là nàng dâu nhỏ của vua chơi khăm, nên cho dù là trẻ vị thành niên, nhưng cũng không có ai dám nói gì, người ta là đôi bên tự nguyện, cũng không hề phạm pháp.
“Hôm nay đến đây thôi, giải tán...”
“Haizzz, cuối cùng cũng xong, đi ăn cơm thôi, đói quá, ăn no rồi làm tiếp.” Một đám người ào ra từ phòng họp, khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa phòng họp, liền nháy mắt nhau đi qua cô.
Tô Đồ ở phía sau cùng, thấy cô đứng ở cửa, lúc này mới nhanh chóng đi tới, “Em đợi bao lâu rồi?”
“Anh xem xem, em tan học lúc mấy giờ.” Thời Sênh giơ điện thoại ra cho hắn xem.
Năm giờ cô tan học, bây giờ đã sắp bảy giờ.
“Anh xin lỗi, hôm nay phải họp hơi lâu.” Tô Đồ xoa đầu cô, “Tô Diệp Diệp mang đồ đến cho em chưa?”
“Rồi... nhưng mà vị hơi kỳ lạ.”
“Vậy à?” Tô Đồ nhíu mày, “Ngày mai anh làm vị khác cho em. Tối nay em muốn ăn gì?”
“Tôi nói này, hai người có thể đừng có show ân ái trước mặt đám chó FA tụi tôi được không hả!” Tô Diệp Diệp ôm một đống tài liệu đi đến, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hôm nay về nhà ăn cơm.”
Tô Diệp Diệp nhanh chóng bổ sung một câu, “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Đợi Tô Diệp Diệp hùng hổ đi khỏi, Thời Sênh mới lờ mờ hỏi Tô Đồ, “Sinh nhật cô ấy à?”
Tô Đồ lắc đầu, “Anh không biết.”
Thời Sênh: “...”
Đây là người thân sao?
Được thôi, thực sự cũng không thân lắm.
Vì Tô Diệp Diệp nói quá gấp, nên Thời Sênh đàng phải mua tạm món quà, đến khi đến Tô gia phát hiện toàn là người.
Tô Diệp Diệp mời không ít người, đều là bạn học và bạn bè của cô ta. Cô ta không mời người trong cục, nghe ý cô ta nói đều đã mời họ ăn rồi.
Đừng làm lẫn lộn công việc và cuộc sống đời thường, hơn nữa mấy đồng nghiệp ở chỗ làm của cô không ở cùng thế giới với họ, mời đến chỉ sợ họ cũng không được tự nhiên, lại thêm ngượng ngùng, có vui chơi cũng không thấy thoải mái được.
Không thể không nói Tô Diệp Diệp có đôi khi ngốc nghếch, nhưng có những lúc lại cực kỳ tinh tế.
“Diệp Diệp, sao cậu còn chưa chịu tìm bạn trai hả? Nhìn chị Lộ đây này, gả cho người thật là tốt...”
“Đúng vậy, trước đây có không ít người theo đuổi cậu, sau cậu không tìm lấy một người? Cũng đừng có kén chọn quá...”
“Chồng của chị Lộ thật là tốt, muốn gì mua nấy. Tôi cũng thèm muốn người chồng như vậy đến phát điên luôn rồi.”
“Xem cậu nói kìa, đâu đến mức như vậy chứ.” Người được gọi là chị Lộ đó tuy ngoài miệng khiêm tốn nhưng cái thái độ đó lại chẳng hề khiêm tốn chút nào.
Chủ đề bỗng nhiên chuyển sang chuyện tìm bạn trai, sắc mặt Tô Diệp Diệp bắt đầu có chút khó coi. Đến khi đám người này chém một hồi, cô ta mới nói: “Tôi vẫn còn trẻ không vội, vẫn muốn chơi thêm hai ba năm nữa.”
“Phụ nữ phải tìm bạn trai vào độ tuổi đẹp nhất, mấy năm nữa có tuổi rồi, làm sao có người đàn ông nào còn để ý đến nữa chứ?”
“Vậy mọi người trò chuyện đi nhé, tôi đi gọi người khác.” Tô Diệp Diệp vội vã đi ra khỏi đám người đó.
Cô nhìn xung quanh một vòng, đi về phía Thời Sênh.
Đám bạn học thân thiết trước kia giờ lại khiến cô cảm thấy chi bằng ở bên cô nhóc kia.
Tô Diệp Diệp nhào đến bên cạnh Thời Sênh, “Tô Đồ đâu rồi?”
“Trên lầu.”
Tô Diệp Diệp thở dài, “Trước đây anh ấy chưa bao giờ đến dự tiệc sinh nhật tôi, chê chán ngắt. Lần này là anh ấy nể mặt cô đấy. Cô thật là được yêu chiều, người đàn ông tốt như vậy tại sao lại là anh trai tôi chứ?”
Thời Sênh: “...”
Tô Diệp Diệp rùng mình một cái, “Cho dù anh ấy không phải là anh tôi thì tôi cũng không chịu được.”
Thời Sênh nhìn tâm trạng đó của cô ta có chút không ổn, nhíu mày hỏi: “Sao lại không vui như vậy?”
“Không có.” Tô Diệp Diệp phủ nhận, nhưng đã uống cạn một ly rượu.
Rõ ràng là Tô Diệp Diệp có tâm sự, nhưng đây là chuyện riêng, cô ta không nói, Thời Sênh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói chuyện phiếm với cô ta hết chuyện này sang chuyện khác.
“Hi, Diệp Diệp, đây là cô gái nhà ai vậy?” Đám con gái vừa nãy lại bu lại, hương nước hoa hỗn tạp trộn lại với nhau, Thời Sênh suýt nữa thì không thở nổi.
“Chị dâu tôi.” Tô Diệp Diệp có lẽ là đã uống say, lời này cũng nói ra được.
“Chẹp, Diệp Diệp cậu đừng có đùa, em gái nhỏ này xem ra mới đang học cấp ba? Sao có thể là bạn gái của Tô thiếu gia được chứ?”
“Đúng vậy Diệp Diệp, Tô thiếu gia cũng không đến mức thích con nhóc con vắt mũi chưa sạch chứ?”
Tô Diệp Diệp chặn Thời Sênh lại phía sau, “Các cô không nghe tin đồn trong giới à?”
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, “Đó chẳng phải chỉ là tin đồn sao?”
Tô Diệp Diệp cười lạnh, “Nếu không phải là thật thì ai dám tung tin đồn nhảm về anh tôi chứ?”
“Nha đầu thối, đưa Lạc Thù đi làm gì thế kia? Đưa Lạc Thù đến đây cho bác, đừng có để nó học hư theo con.” Bà Tô đứng ở phía xa gầm gào.
Bà Tô vừa gào lên, mấy cô gái đó đồng thời biến sắc mặt.
Bà Tô chẳng phải rõ ràng là đang ám chỉ họ sao?
Tô Diệp Diệp đắc ý kéo Lạc Thù đi về phía Bà Tô, các cô cứ chê cười tôi không có bạn trai đi, gặp báo ứng rồi nhé!
Còn dám mơ tưởng đến anh tôi, để em gái Lolita này làm chị dâu của cô còn tốt hơn đám người đó!
“Lạc Thù... cái tên này nghe quen tai quá.” Người lúc trước được gọi là chị Lộ nhỏ giọng rì rầm.
“Không phải chứ? Tôi chưa nghe thấy bao giờ...”
“Chỉ là hơi quen tai chút thôi, có lẽ là nghe thấy ở đâu đó.”
Gia nghiệp nhà họ Lạc cũng không lớn lắm, nếu không sẽ không dễ dàng bị Phương Tiểu Huân đập tan như vậy. Hơn nữa Lạc gia còn liên quan đến xã hội đen, cũng không thường xuyên giao du với đám người đó, họ không biết cũng là bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...