Người đàn ông đó tên là Jones. Thời Sênh nghe thấy cái tên này phản ứng đầu tiên là nghèo đến chết*.
*琼斯 Qióngsī nghe gần giống như 穷死 Qióng sǐ.
Không biết nếu người đặt cho hắn cái tên đó biết đến tiếng nước ngoài bác đại tinh thâm liệu có hối hận không.
“Cô gái bé nhỏ, cô cười gì vậy?” Ánh mắt Jones dừng lại trên người Thời Sênh, dáng vẻ như vô cùng hứng thú.
Độ cong trên miệng Thời Sênh thu lại. Do sự chênh lệch chiều cao, cô chỉ có thể ngước nhìn Jones, ngữ khí vẫn nghênh ngang như xưa, “Tôi cười chuyện của tôi, liên quan khỉ gì đến anh.”
Jones nhíu mày nhìn Tô Đồ, “Tô Đồ, tiểu mỹ nhân này của anh tính cách dữ dội quá.”
“Anh đang trêu ghẹo em đấy à?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi Tô Đồ.
“Ha ha ha, Tô Đồ, cậu thật may mắn, lại gặp được một người thú vị đến vậy.” Jones rõ ràng càng lúc càng có hứng với Thời Sênh.
Phương Tiểu Huân dường như đã phát hiện ra, nhưng cô ta chỉ đứng nhìn không nói gì.
Đến khi Jones giới thiệu cô ta, cô ta mới lịch sự gật đầu với Tô Đồ, giống như đây là lần đầu tiên gặp mặt.
“Tô Đồ, chi bằng anh đổi cô bé đáng yêu này với cô bé của tôi thử xem?” Jones bỗng nhiên thốt ra một câu.
Lần này Phương Tiểu Huân có chút không giữ được biểu cảm trên mặt, “Jones...”
“Xuỵt!” Jones giơ ngón tay cái lên môi ra hiệu cho Phương Tiểu Huân.
Vẻ không thể tin nổi tràn ngập trong mắt Phương Tiểu Huân. Tuy cô ta hiểu rõ Jones không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng cô ta cũng không thể ngờ rằng hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Quả nhiên là tính sai một bước, bước nào cũng sai sao?
Tô Đồ biểu cảm lạnh lùng, không khí bốn xung quanh dường như đóng băng.
“Ha ha ha, đừng lo lắng, tôi chỉ đùa thôi mà.” Jones đột nhiên cười lớn, “Xem ra anh rất quan tâm đến cô bé đáng yêu này. Thật là hiếm thấy, tôi còn tưởng anh không thích phụ nữ cơ...”
Lời nói sau đó đã bị Thời Sênh tung một cước đạp lại.
Jones ôm bụng, cơ thể bị ép lùi lại phía sau một quãng, người bốn xung quanh tản ra, ở giữa lập tức trống trải.
Thời Sênh mỉm cười, “Đừng lo lắng, tôi chỉ trượt chân thôi mà.”
Còn dám trêu chọc cả ông cơ à, muốn chết sao!
Vẻ mặt Jones nhanh chóng thay đổi, từ phẫn nộ tới vui vẻ bất ngờ, cuối cùng lại đổi thành sự hứng thú nguy hiểm.
Tô Đồ ở phía sau kéo Thời Sênh lại.
Nhưng Thời Sênh vẫn mang vẻ mặt bá khí, “Đứng ra xa chút, đừng để dính máu.”
Tô Đồ: “...”
“Có cá tính, tôi rất thích.” Jones đứng thẳng người, còn rất ra vẻ vỗ tay.
Thời Sênh cười âm hiểm, “Hy vọng là tiếp sau đây anh cũng thích.”
“Tiểu mỹ nhân thật là...” Jones còn chưa dứt lời, Thời Sênh đã xông lên phi thẳng về phía hắn.
Cô gái nhỏ trông dáng người nhỏ bé, nhưng khả năng bùng phát và chiêu thức võ thuật lại không thể coi thường. Jones tự nhận võ nghệ không tồi nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ bé này cũng bắt đầu thấy không biết phải ra tay thế nào.
Hai người đánh rất đặc sắc, những người xung quanh xem đến mắt chữ O mồm chữ A. Cô gái nhỏ nhắn này lại có thể ra được nhiều chiêu thức với Jones như vậy, lại còn không hề thua kém...
Đợi đã...
Cục diện hình như có gì đó không ổn.
Jones nhìn khẩu súng đang đặt trên trán, khóe miệng hơi cong, “Này cô bé, em chơi thế này không thú vị chút nào cả.”
Ở đâu ra lại có kiểu đang đánh nhau lại rút súng ra chĩa vào đối thủ thế này!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên phía sau, một đám bảo vệ mặc đồ màu đen vây đám người lại, lần lượt rút súng ra chĩa vào Thời Sênh.
Những người có thể đến tham gia bữa tiệc lần này có ai lại chưa từng nhìn thấy các mặt của xã hội, cũng có một số khách mời nữ là bạn đi cùng bị dọa cho sợ hãi la hét, chạy ra bên ngoài hội sở.
Những người khác cũng chỉ lui đến một nơi an toàn, rầm rì bàn tán.
“Điều thú vị còn ở phía sau.” Thời Sênh cong mày cười.
“Cô em nghĩ mình có thể rút lui an toàn khỏi đây trong vòng vây của nhiều người như vậy được sao?” Jones không hề lo lắng mà ngược lại vô cùng tự tin.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Tô Đồ. Tô Đồ ra hiệu cho cô không sao, muốn giết thì giết.
Người này ở nước ngoài cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, có cả đống lệnh truy nã. Thời Sênh giết hắn nói không chừng còn nhận được không ít cờ khen thưởng thi đua.
“Đến đây.” Thời Sênh không thể không lên tiếng. Cô căn bản không hề có ý hỏi hắn có sao không được không hả?
Tô Đồ: “...”
Tô Đồ bình tĩnh bước đến bên cạnh Thời Sênh, Thời Sênh móc từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đưa cho hắn, “Đeo lên.”
Jones vẫn liên tục quan sát hành vi của Thời Sênh như kẻ đang xem diễn trò, thế nhưng vẻ mặt của hắn dừng hình ở khoảnh khắc đó.
Thời Sênh thu súng lại, như cười như không nhìn đôi con ngươi không thể tin được của Jones, “Tôi có rời khỏi đây được không thì anh không nhìn được rồi, nhưng chắc chắn là anh không đi được nữa.”
Lúc cần nổ súng thì phải nổ súng, cứ nhiều lời làm gì.
Cơ thể Jones đổ rạp về phía sau.
Trước mắt trời đất nghiêng ngả, hắn lại chết như vậy sao...
Cô ta dám nổ súng như vậy thật sao?
Bên tai hắn dường như còn vang lên tiếng la hét thất thanh và tiếng đạn bay quét qua.
Nhưng giờ đây hắn đã không thể nhìn được gì nữa.
***
Tô Diệp Diệp cảm thấy mình đã tham gia một lần nằm vùng giả, đối tượng nằm vùng cũng vô cớ bị tiêu diệt. Người tiêu diệt hắn ta còn là... đối tượng của anh trai cô ta?
WTF?
Jones là đối tượng mà ngay cả đội cảnh sát hình sự quốc tế cũng không biết phải xử lý ra sao đấy có biết không hả!!
Đó còn là một cô bé nữ sinh trung học đấy có biết không hả!!
Tư thế nổ súng còn chuẩn mực hơn cả cô, khí thế cũng bá đạo hơn nhiều.
Đây chắc chắn là giả.
Là giả.
“Tô Diệp Diệp, Cục trưởng gọi cô đó!”
Tô Diệp Diệp rút chiếc khăn tay không biết ở đâu ra, vẻ mặt cuộc sống không còn gì phải lưu luyến nữa đi đến trước mặt Cục trưởng.
Cục trưởng ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.
“Tô Diệp Diệp, bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
Toàn bộ camera giám sát của hội sở đều bị xóa mất, hơn nữa còn là kiểu không thể khôi phục được.
Bây giờ ngoài một mình Tô Diệp Diệp, không một ai khác rõ chuyện gì đã xảy ra bên trong đó.
Tô Diệp Diệp nắm chặt khăn tay, trong đầu không ngừng giao chiến, bây giờ cô có nên bán đứng Tô Đồ hay không đây?
Nghĩ lại kết cục của việc bán đứng Tô Đồ, Tô Diệp Diệp nhanh chóng đè nén ý nghĩ đó xuống.
Trước khi trung thành với nhân dân, trung thành với Đảng cô cần phải giữ được cái mạng trước đã.
Hơn nữa chuyện này, họ cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội, cô ta chỉ... Cô ta chỉ cần trung thành với Tô Đồ là được.
Ai cũng đều ích kỷ, Tô Diệp Diệp cũng không phải là ngoại lệ. Tô Đồ dù nói thế nào cũng là anh trai của cô, cô không thể vô tư khai Tô Đồ ra được.
Tuy rằng chuyện này không hề liên quan gì đến Tô Đồ, người nổ súng là cô gái vị thành niên kia.
Đừng nhắc đến thì thôi, cũng thật là soái mà...
Phì!
“Tôi cũng không biết... tên Jones đó bỗng nhiên bị trúng đạn, sau đó hiện trường hỗn loạn.” Tô Diệp Diệp dùng tất cả kỹ năng diễn xuất của mình, “Đương nhiên là vô cùng hỗn loạn rồi, lại còn tối nữa, tôi không nhìn rõ được gì hết.”
Tô Diệp Diệp hỏi một câu thì ba câu không biết, Cục trưởng nhìn bộ dạng của cô ta, tuy vẫn còn nghi ngờ đôi chút, nhưng cũng miễn cưỡng tạm tin, “Gọi Tô Đồ đến đây, nhờ anh ta thử khôi phục camera giám sát xem, chi phí cục sẽ trả.”
Tô Diệp Diệp: “...”
Chuyện camera đó nói không chừng là do chính hắn xóa, ông có ra giá bao nhiêu hắn cũng sẽ không làm đâu!
Trọng điểm là...
“Cục trưởng, tôi nhớ hình như kinh phí của chúng ta còn chưa được phê duyệt thì phải?”
Cục trưởng trừng mắt lườm Tô Diệp Diệp, “Cô biết quá nhiều rồi, nếu không tìm được Tô Đồ đến đây tôi sẽ trừ lương của cô.”
“Cục trưởng ông nói lý chút đi, Tô Đồ là người tôi muốn tìm là tìm được sao?”
“Tôi nhớ hôm nay anh ta có tham gia bữa tiệc, anh ta và Jones....”
“Cục trưởng, dễ nói thôi, tôi giúp ông liên hệ ngay đây.” Tô Diệp Diệp lập tức cắt ngang lời Cục trưởng, “Nhưng anh ấy có chịu giúp hay không thì tôi không quyết định được. Ông đừng trừ lương của tôi nữa, đừng tưởng là ông có hậu đài thì tôi sẽ sợ ông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...