Mục Dạ tới đại sảnh liền biết quả thật là Mục Nhị gia lại gây họa. Đặc biệt khi nhìn thấy Thời Sênh ngồi ở trên ghế như lão đại thì đáy lòng càng thêm lo sợ, bất an.
Ác ma này lại ở đây.
Mục Dạ ngăn chặn tia bất an trong lòng, đi tới trước mặt Mục Huy, cung kính chào một câu, “Tộc trưởng.”
Mục Huy nhìn Mục Nhị gia sau lưng hắn, đoán được có lẽ Mục Dạ cũng là bị gọi tới nên sắc mặt càng nặng nề, “Nơi này không có việc của cháu, đi về trước đi.”
“Anh cả, sao anh là bảo Tiểu Dạ về chứ hả?” Mục Nhị gia giữ lấy cánh tay Mục Dạ, “Có chuyện gì thì nói trước mặt Tiểu Đạ đi. Tiểu Dạ là con trai tôi, có gì mà nó không được nghe chứ?”
Nếu Mục Dạ đi rồi, ông anh của ông ta giết chết ông ta là cái chắc.
Mục Huy chỉ hận không thể tát chết tươi Mục Nhị gia, vị kia còn ngồi đó, chuyện lần trước hắn đã quên rồi sao?
Mục Dạ là trụ cột tương lai của Mục gia, nếu có bất trắc gì thì phải làm sao chứ?
Thật không hiểu tại sao ông ta lại có một thằng em trai ngu ngốc như thế này nữa?
Mục Dạ bị kéo lại, đi cũng chẳng xong, hắn đành thở dài, hỏi: “Tộc trưởng, đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Huy liếc về phía trên một cái, Thời Sênh chống cằm nhìn họ, ánh mắt bình tĩnh, không có nửa phần cảm xúc, dường như không thèm để ý tới họ vậy.
Mục Huy lặng lẽ thu lại tầm mắt, mở lòng bàn tay ra, chất vấn: “Có phải mày làm không?”
Vừa nhìn thấy huy chương, sắc mặt Mục Nhị gia liền trắng bệch, tay giữ Mục Dạ càng siết chặt hơn. Ông ta vội vàng bao biện: “Tộc trưởng… Cái này thì có liên quan gì tới tôi chứ?”
Mục Dạ không biết thứ kia là gì, nhưng từ phản ứng của người Mục gia thì có thể đoán đó chẳng phải thứ gì tốt.
Hơn nữa, thứ này còn liên quan tới ác ma kia…
“Mày thật sự không biết?”
“Tôi thật sự không biết.” Mục Nhị gia cứng đầu phủ nhận.
“Muốn tao gọi chúng tới đối chất không?” Mục Huy híp mắt, bày ra bộ dáng đại nghĩa diệt thân.
“Anh cả!” Mục Nhị gia khiếp sợ, không ngờ ông ta lại đi giúp người ngoài.
Mục Huy lại cao giọng quát lên, “Có phải mày làm không?”
Sắc mặt Mục Nhị gia từ trắng chuyển sang xanh.
Mục Dạ nửa hiểu nửa không, thừa dịp Mục Nhị gia và Mục Huy giằng co với nhau, hắn lên tiếng hỏi, “Tộc trưởng, hai người đang nói gì thế?”
Mục Huy không trả lời hắn.
Mục Nhị gia túm lấy Mục Dạ, vội vàng nói: “Anh cả, tôi là cha của Tiểu Dạ. Tôi làm gì cũng là muốn tốt cho Tiểu Dạ mà thôi.”
Mục Dạ: “…”
Hắn hoàn toàn không tin là vì hắn, sợ là ngay cả ông ta cũng không tin được lời mình nói.
Rốt cuộc ông ta đã làm gì?
“Thảo luận xong chưa?” Thời Sênh chờ nửa ngày mà thấy bọn họ vẫn còn đang cãi nhau thì mất bình tĩnh.
Thời gian dài như thế, tìm người chịu tội thay thì cũng phải tìm xong rồi mới đúng.
Trưởng bối ở đây nên Mục Dạ cũng không dám nói gì, chỉ có thể không ngừng suy đoán để tìm ra chân tướng.
Những lời Mục Nhị gia đã coi như gián tiếp thừa nhận là ông ta làm.
Mục Huy lập tức làm ra quyết định: “Vị Tức, người giao cho cô, chuyện này coi như xong, giao dịch vẫn có hiệu quả như cũ, ý của cô thế nào?”
Ông ta cần có thời gian.
Hiện tại không thể trở mặt với cô ta ngay được.
“Anh cả, anh nói cái gì thế hả, anh muốn giao tôi cho ác ma này?” Mục Nhị gia cả kinh hét lên, “Tôi là em trai của anh, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
Mục Huy trừng mắt với Mục Nhị gia, “Lúc trước tao đã cảnh cáo mày thế nào hả? Lúc mày làm ra chuyện này thì có nghĩ tới tình cảm anh em của chúng ta không?”
Giờ mà ông ta không giao người ra thì cả Mục gia đều sẽ gặp tai họa. Hy sinh một người, còn là một tên cặn bã của gia tộc thì có tính là gì.
“Anh cả, anh cả, anh không thể làm như thế.” Mục Nhị gia buông Mục Dạ ra, bổ nhào xuống trước mặt Mục Huy, mặt đầy hoảng sợ, “Đại ca, tôi là em trai của anh. Anh mà giết em trai là sẽ bị trời cao trừng phạt.”
Mục Huy đẩy Mục Nhị gia ra, gằn từng chữ một: “Vì toàn bộ gia tộc nên tao chỉ có thể từ bỏ mày mà thôi.”
Mục Nhị gia đột nhiên lui về sau, chỉ vào Mục Huy, mãi lâu sau cũng chẳng nói được một lời. Ngón tay ông ta chỉ một vòng, cuối cùng dừng trên người Mục Dạ: “Mục Dạ, mày còn không nói giúp cha mày mấy câu đi à?”
Mục Dạ: “…” Vậy cũng phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chứ?
Giờ hắn cũng đang đần cả người ra rồi.
Rốt cuộc cũng là do cha mình gây chuyện nên Mục Dạ suy tư một chút rồi lên tiếng, “Tộc trưởng, ba cháu đã làm gì mà cần phải động can qua lớn như thế.”
“Cháu hỏi nó đi.” Mục Huy hừ lạnh, một bộ “ta đang tức giận nên không muốn nói”.
“Còn không phải là thằng bỏ đi sao, sao không được động tới chứ?” Không biết có phải Mục Dạ ra mặt nói chuyện không mà lá gan của Mục Nhị gia cũng lớn hơn một chút, “Đại ca, sao anh lại sợ một con ác ma chứ hả? Chuyện này mà lộ ra ngoài, anh còn mặt mũi nào nhìn người chứ? Mặt mũi của Mục gia chúng ta phải để vào đâu chứ hả?”
Khóe miệng Mục Huy giật giật, mày có biết đó là ác ma cấp bậc gì không hả?
Hắn hận không thể một tát vả chết Mục Nhị gia, tên bỏ đi này chỉ biết gây chuyện cho gia tộc.
Mục Dạ liên hệ với những lời Mục Nhị gia nói bên ngoài, lúc này Thời Sênh lại tìm tới cửa, đầu óc của hắn lập tức tổng hợp được một vấn đề, “Ba, ba cho người ra tay với Mục Vũ sao?”
Mục Nhị gia hiểu Mục Huy cố ý giao ông ta cho ác ma kia. Giờ ông ta phải dựa vào Mục Dạ để bảo mệnh, thế nên ghé vào tai hắn thì thầm hai câu.
Biểu tình của Mục Dạ lập tức biến đổi, “Ba, người…”
Hắn không ngờ Mục Nhị gia nghe được hắn nói chuyện, còn đánh chủ ý lên khối ngọc kia.
Còn dám phái người đi ra tay với Mục Vũ nữa.
Giết chết Mục Vũ rồi thì cũng coi như thôi, nhưng Mục Vũ lại không chết, giờ Vị Tức cũng đã biết.
Mục Dạ nghĩ cũng thấy đau đầu.
“Keng keng keng…”
Phía trước có âm thanh vang lên.
Thời Sênh chống thiết kiếm đứng lên, “Cho các người nhiều thời gian như thế đã là nhân từ lắm rồi, còn vô nghĩa nữa thì ông đây đánh đổ cả Mục gia luôn.”
Sắc mặt Mục Huy sầm xuống, phất tay, “Trói Nhị gia lại.”
Người ở bên ngoài lập tức xông vào, Mục Nhị gia hoảng hốt la lên, “Tiểu Dạ, Tiểu Dạ, mau nói với anh của ba đi…”
“Tộc trưởng…”
Mục Huy lập tức ngắt lời Mục Dạ, thái độ cường ngạnh, “Mục Dạ, chuyện này không thể xen vào.”
Mục Dạ liếc nhìn Mục Nhị gia, mày hắn nhíu chặt lại. Hắn không đánh lại Thời Sênh, nếu tùy tiện ra tay thì chẳng những không có kết quả gì mà có khi còn làm cho tộc trưởng không có ấn tượng tốt về hắn.
Mục Dạ im lặng, chuẩn bị tìm cơ hội cứu ông ta sau.
“Bọn chúng mày toàn là sói mắt trắng, đao phủ, thấy chết mà không cứu. Tao là người nhà của chúng mày đó…” Mục Nhị gia bị trói lại nên bắt đầu chửi bới lung tung, “Chúng mày không chết tử tế được… Tiểu Dạ, ba là ba của con, con không thể thấy ba chết mà không cứu. Đám hỗn đản chúng mày, buông tao ra… Anh… Mục Huy, thằng chó đẻ kia, tao là em trai ruột của mày, mày không thể đối xử với tao như thế… Ngọc Quyết Nhiên ở trên người của Mục Vũ đấy. Anh à, anh không tưởng tượng nổi đúng không?”
Mục Nhị gia đang chửi mắng lại đột nhiên phun ra một câu.
“Mày nói cái gì?” Sắc mặt Mục Huy thay đổi.
Mục Nhị gia đột nhiên cười to hai tiếng, mặt mày dữ tợn, một hồi lâu ông ta mới dừng lại, giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn, “Không ngờ chứ gì? Anh nuôi nó nhiều năm như thế mà cũng không biết Ngọc Quyết Nhiên ở trên người nó. Anh hồ đồ thật hay giả hồ đồ thế? Nếu không phải thằng con trai ngoan của tôi nói thì tôi cũng chẳng biết đâu.”
Mục Huy nhìn Mục Dạ, lúc này Mục Dạ chỉ có thể dùng hai chữ duy nhất để miêu tả tâm tình của mình lúc này... mẹ kiếp!
Hắn còn tính toán tìm cơ hội cứu ông ta, kết quả ông ta đã bán đứng hắn rồi.
Người thích hố con trai như thế thật sự là cha đẻ sao?
Thời Sênh: “…” Vở kịch này hay lắm à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...