Boss Là Nữ Phụ

"Bệ hạ, người chạy rồi.”

Tay cầm bút của Kỳ Uyên hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cấm vệ quân vừa tiến vào bẩm báo.

Cấm vệ quân nín thở, cố gắng cúi thấp đầu nhất có thể, trong đầu trống rỗng, chỉ sợ câu tiếp theo sẽ là “kéo ra ngoài chém”.

“Nói.” Giọng của Kỳ Uyên không nặng cũng không nhẹ, vô cùng lạnh nhạt, giống như kim ngọc va lên hàn băng.

Cấm vệ quân kinh hồn táng đởm trần thuật lại chuyện vừa rồi một lần, không dám giấu giếm bất kỳ chuyện gì, cũng không hề thêm mắm dặm muối.

Bọn họ dựa theo lời Kỳ Uyên phân phó, chuẩn bị đem người đi chém, ai ngờ còn chưa tới nơi thì người đã chạy thoát.

Mà còn cực kỳ lợi hại, bọn họ nhiều người như vậy nhưng lại không chạm được vào dù là nửa góc áo của người kia, ngược lại còn bị hắn trêu chọc một trận, sau đó đánh cho một trận.

Kỳ Uyên nghe xong, bút trong tay gãy làm đôi, không khí trong đại điện như lạnh thêm vài phần, “Lục soát! Không tìm thấy người thì tất cả cùng bị chém.”

Cấm vệ quân khóc không ra nước mắt, tìm ở đâu ra bây giờ?

Người nọ vô cùng lợi hại, có thể tiến vào Hoàng cung không để lại dấu vết gì, chẳng lẽ không thể ra khỏi Hoàng cung sao?

Xem ra, hôm nay bọn họ chết chắc rồi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Cấm vệ quân vẫn vâng dạ một câu, lo lắng lui xuống, biết đâu có thể tìm thấy người thì sao?

Kỳ Uyên ném bút đi, nhìn những tấu chương đã phê, bực bội gạt hết xuống đất.

Những thứ trên bàn rơi xuống đất tạo ra âm thanh rất lớn. Người bên ngoài nghe thấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy gì.

Giờ mà đi vào thì chắc chắn là chết.


“Tô Thừa tướng.”

Thái giám ngoài cửa thấy có người tới thì vội vàng hành lễ, giọng hạ thấp nhất có thể, chỉ sợ người bên trong nghe thấy được.

Người tới hơi gật đầu, “Sao thế, Bệ hạ lại phát giận à?”

“Vâng…” Thái giám giữ cửa gật đầu, đè thấp giọng nói, “Nếu không vội thì lát nữa Tô Thừa tướng hãy tới đi? Giờ đi vào, chỉ sợ Bệ hạ sẽ lấy ngài trút giận đấy.”

Tô Thừa tướng nhìn sổ con trong tay, hơi cân nhắc một chút, “Việc này có quan hệ nghiêm trọng, ta cứ vào thôi, mở cửa đi.”

Tiểu thái giám không dám phản bác nữa, chậm chạp mở cửa ra. Tô Thừa tướng tiến vào trong đại điện, đập và mắt là một mảnh hỗn độn.

“Vi thần khấu kiến Bệ hạ.” Tô Thừa tướng chỉ nhìn một cái rồi thôi, ôm quyền hành lễ.

Nam nhân đứng giữa đống lộn xộn đột nhiên xoay người, mặt mũi lạnh nhạt, sát khí trên người như thực thể quét tới, không khí như đọng thành những lưỡi dao sắc bén vây lấy xung quanh. Bên kia, chỉ cần nam nhân động ý niệm thì những mũi nhọn ấy sẽ đâm hết lên người ông ta.

Môi hồng của Kỳ Uyên hé mở, mỗi một chữ đều mang theo sát khí lạnh kinh người, “Có chuyện gì?”

Tô Thừa tướng lại cong eo thấp hơn nữa, “Bệ hạ, người của chúng ta ở ngoài biên cảnh phát hiện hành tung của Lạc Vương của Bắc Lương.”

Một lúc lâu sau, Kỳ Uyên vẫn không nói gì, đại điện yên lặng như chết.

Mãi một lúc, hắn mới hỏi một câu không rõ ý vị, “Sở Lạc?”

Tô Thừa tướng lặp lại một lần, “Đúng thế, chính là Lạc Vương của Bắc Lương, Sở Lạc.”

“Chém.” Kỳ Uyên nói mà không có bất luật chần chừ gì, “Cút đi.”

“…” Tô Thừa tướng suýt thì sặc nước bọt mà chết, “Bệ hạ, cái này không thích hợp…”

Người ta là Vương gia của Bắc Lương, ngài nói chém là chém sao? Tưởng đó là hoa cỏ trong ngự hoa viên nhà ngài chắc?

Kỳ Uyên nhíu mày, trong đôi mắt đen láy như chứa cả hồ băng, gằn từng chữ một: “Trẫm nói chém! Nghe không hiểu?”

Tô Thừa tướng: “…”

Tô Thừa tướng rời khỏi đại điện, thái giám bên ngoài hỏi một câu, “Tô Thừa tướng, Bệ hạ không phạt ngài chứ?”

Tô Thừa tướng lắc đầu, “Cái này còn nghiêm trọng hơn so với phạt nữa.”

“A?” Thái giám không hiểu tại sao.

Tô Thừa tướng không giải thích, chỉ dò hỏi, “Hôm nay có chuyện gì xảy ra thế? Sao tâm tình của Bệ hạ lại kém như vậy?”

Thái giám vươn ba ngón tay ra, “Chuyện thứ nhất, hôm nay lúc lâm triều, có đại thần tranh cãi với Bệ hạ. Chuyện thứ hai, Thái Hậu lại nhét người sang bên này cho Bệ hạ. Chuyện thứ ba, có người xông vào đây, sau đó còn chạy thoát.”

Tô Thừa tưởng thấy lượng tin tức này quá lớn, mất một hồi lâu mới tiêu hóa xong.


Chuyện thứ hai thì không nói, lúc nào cũng phát sinh. Nguyện vọng lớn nhất của Thái Hậu là được nhìn thấy Tiểu Hoàng tử. Đương nhiên đó chỉ là đối ngoại, còn Thái hậu có tâm tư gì thì… ông ta không dám bàn.

Nhưng dù là mục đích gì đi chăng nữa, vị kia vẫn không lâm hạnh bất kỳ nữ nhân nào. Thái Hậu làm chủ cưới Hoàng hậu cho ngài, ngài liền gả nữ nhân mà Thái hậu coi trọng cho người khác.

Ông nghĩ, nếu không phải gia tộc của những cô gái đó rất có tác dụng thì đã bị ngài ấy kéo ra ngoài chém luôn rồi.

Chuyện thứ nhất, hôm nay ông không lên triều nên cũng không rõ, phỏng chừng vị đại thần kia đã đi chầu Diêm Vương rồi.

Chuyện thứ ba…

Lại có người dám xông vào trong cung, cuối cùng còn chạy, thảo nào hôm nay trong cung giới nghiêm.

Con ngươi Tô Thừa tướng hơi lóe lên, hỏi thêm vài câu cụ thể về tình hình xảy ra rồi mới ung dung rời đi.



Thời Sênh ngồi xổm trên nóc nhà Ngự thiện phòng trong Hoàng cung, quanh mũi là hương thơm ngào ngạt. Không phải cô muốn ngồi xổm ở đây, nhưng quanh đây chỉ có nơi này có vị trí tốt nhất, không dễ bị người phát hiện ra.

Quan trọng nhất là cô đã rất đói rồi.

Ăn no mới có sức đi dạy dỗ tên ngốc nghếch kia được.

“Xuống lấy cái gì ăn được lên đây.” Thời Sênh vỗ vỗ thiết kiếm, sai nó làm việc.

“Oong!” Chuyện trộm cắp giờ tôi cũng phải làm à? Chủ nhân, cô đừng có quá phận như thế!

Thời Sênh trừng nó, “Cái gì mà kêu trộm cắp? Bắt mi trộm gà hay trộm chó hả?”

Thiết kiếm: “…” Chủ nhân, cô đừng có xuyên tạc ý trên mặt chữ có được không?

“Có đi không?” Thời Sênh lườm.

Thiết kiếm “Oong” lên một tiếng, lượn luôn đi. Dù sao cũng đã từng phá phòng, đào đất, đập trứng, nó không thèm để ý, thật sự không thèm để ý.

Thiết kiếm nhanh chóng quay về. Nó không dám lấy nhiều. Rốt cuộc ở đây hành sự cũng không được tiện lắm, nhưng nếu chủ nhân mà bị đói thì nó sẽ đau lòng.


Cho nên, nó liền lấy cho Thời Sênh hai cái màn thầu trắng.

Thời Sênh: “…”

Đừng hỏi cô tại sao thời đại này lại có màn thầu, dù sao có chính là có, tùy hứng mà!

Thời Sênh lặng lẽ gặm màn thầu, tại sao tam quan của kiếm nhà cô lại kỳ lạ như thế chứ?

Sống ở mạt thế thì mi không sống nổi đâu, có biết không hả?

Thiết kiếm: “…” Chủ nhân, là tam quan của cô kỳ lạ mới đúng ấy.

Thời Sênh gặm màn thầu xong, ngồi xổm trên nóc nhà thêm một lúc, chờ tới đêm rồi cô mới chạy tới tẩm cung của Kỳ Uyên.

Đại khái là ban ngày cô gây chuyện náo loạn như thế nên thủ vệ ở tẩm cung còn nghiêm ngặt hơn trước nhiều. Cơ bản là ba bước có một Cấm vệ quân, người qua lại tuần tra còn nhiều hơn.

Thời Sênh ngồi xổm trong bụi cỏ, quan sát hồi lâu mới tính ra được quy luật đi tuần của đám Cấm vệ quân này.

Nơi tẩm cung vẫn có người ra vào, Thời Sênh chờ đến tận khuya, lúc cửa lớn của tẩm cung đóng lại, cô mới lần sờ tiến vào.

Phương pháp tiến vào của cô là dùng bùa ẩn thân để gian lận.

[Thế nên, Ký chủ, cô quan sát quy luật tuần tra của họ làm cái lông gì?] Chẳng có liên quan gì tới cách cô tiến vào cả.

Thời Sênh đáp trong lòng, “Nhàm chán mà thôi.”

[…] Lý do này quá mạnh mẽ, bản Hệ thống hoàn toàn không có lý do phản bác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui