Vương Thu Hà khinh thường bĩu môi, trong lòng thầm mắng một câu cổ hủ.
"Cô thì có thể có quà gì chứ?"
Thẩm Duệ buông đũa, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Sắt, anh ta có cảm giác hôm nay Tần Sắt có vẻ...!hơi khác so với ngày thường.
Chỉ thấy, Tần Sắt lấy một tờ giấy khám thai ra dâng tới trước mặt Vương Thu Hà: "Mẹ...!con mang thai, chúc mừng mẹ, mẹ sắp có cháu."
Đương nhiên, lời này là giả, cô không mang thai.
Chỉ cần có tiền, làm một tờ khám thai giả không có gì khó.
Cho dù có con thì cũng không phải nòi giống nhà họ Thẩm bọn họ.
Giọng nói của Tần Sắt không quá vang, nhưng tất cả mọi người đều nghe được.
Vừa dứt lời, hai vợ chồng Thẩm Chí Quốc Vương Thu Hà đều ngây người.
Sắc mặt Triệu Bác Nguyên trắng nhợt, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ hoàn hồn rồi bỗng nhiên đứng lên, quát: "Cô nói bậy, làm sao có thể mang thai được? Đứa bé này không phải của tôi..."
Anh ta chưa từng chạm vào cô...
Dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người, Tần Sắt dịu dàng ôm tay Thẩm Duệ, xấu hổ đỏ mặt, nói: "Ông xã, anh vui đến điên rồi hả, đây không phải con của anh thì là của ai? Chắc anh đã quên, tháng trước...!số phòng 29...!khách sạn Cẩm Tú..."
Sắc mặt Thẩm Duệ trắng nhợt, tim chìm xuống đáy vực, 29 tháng trước khách sạn Cẩm Tú, đó chẳng phải là...
Ngày đó người anh ta nhìn thấy ở cửa khách sạn, thật sự là Tần Sắt?
Ánh mắt anh ta nhìn Tần Sắt như nhìn thấy quỷ.
Cô gái cười dịu dàng trước mắt như biến thành yêu nghiệt, hoàn toàn không phải người anh ta quen biết trước kia.
Tần Sắt khẽ vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Duệ, dịu dàng nói: "Ông xã, nhớ ra chưa? Sao anh lại không nhớ ra, nếu không nhớ thì để em lấy ảnh ra cho anh xem nhé, ngày đó anh còn kéo em chụp ảnh mà."
Giọng nói của Tần Sắt mềm nhẹ như gió xuân, lúc cô cười đôi mắt cong cong như trăng khuyết, trên má là lúm đồng tiền nho nhỏ, quả nhiên như đóa hoa đào nở rộ vào ngày xuân, thanh thuần lại quyến rũ.
Nhưng nụ cười này lại khiến sống lưng Thẩm Duệ ớn lạnh, ảnh chụp trong miệng cô nhất định là ảnh chụp anh ta và Triệu Bác Nguyên, người phụ nữ này trở nên có thủ đoạn như vậy từ bao giờ.
Tần Sắt cầm điện thoại: "Ông xã, nào, cho anh xem...!lúc đó anh còn khen em xinh đẹp ấy."
Trong lòng Thẩm Duệ trầm xuống, anh ta đè lại điện thoại của Tần Sắt, trên mặt là nụ cười mất tự nhiên, anh ta gật đầu: "Ừ...!phải, anh vui đến điên rồi...!Thiếu chút nữa đã quên..."
Lúc nói những lời này, Thẩm Duệ thật sự hận chết Tần Sắt, tiện nhân này lại nắm được nhược điểm của anh ta, cô ra ngoài lêu lổng để có con rồi bắt anh ta đội nồi.
Thẩm Duệ nghĩ đến toàn thân mình hiện tại đều bị quét sơn xanh, phổi cũng tức đến muốn nổ tung.
Cố tình anh ta lại không thể nói gì, còn phải nuốt máu xuống nói đứa con hoang này là của mình.
Cha Thẩm là một người đàn ông trung tuổi vừa cổ hủ lại nghiêm khắc, nếu để ông biết, con trai mình là đồng tính luyến ái, có khả năng sẽ trực tiếp cắt phăng chân anh ta.
Thẩm Duệ cũng không dám nghĩ nếu chuyện này để người trong nhà biết sẽ như thế nào, hơn nữa anh ta còn không dám công khai người đàn ông kia.
Anh ta không dám để cho bạn bè thân thích biết, nếu không, người khác sẽ nhìn anh ta với ánh mắt kỳ thị khiến anh ta xấu hổ.
Thẩm Duệ chính là loại người dám làm nhưng không dám nhận như vậy đấy.
Triệu Bác Nguyên ở bên gần như cắn răng, hận không thể lập tức lột da Tần Sắt, anh ta thầm mắng Tần Sắt trong lòng một câu "tiện nhân" .
………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...