Tần Sắt thấy được tin nhắn đó, suýt thì đã đập nát điện thoại.
Tên đàn ông thối tha này…
Khinh người quá đáng, quá đáng lắm rồi!
Vừa mới ký xong tờ giấy nợ kia đã đòi trả, mẹ nó chứ bà dì của cô còn chưa đi, sao mà trả nổi?
Tên đàn ông này là bác sĩ mà chút kiến thức sinh lý đơn giản này cũng không hiểu sao?
Cô thật sự nghi ngờ, anh ta sao có thể trở thành bác sĩ được?
Tần Sắt tức giận nghiến răng, Thẩm Chí Quốc phát hiện cô không bình thường bèn hỏi: “Cô làm sao thế?”
Tần Sắt vội ấn nút tắt máy, màn hình tối đen lại, cô ngẩng đầu nở một nụ cười chân thành tha thiết: “Cảm ơn cha… con chỉ là quá cảm động thôi.
”
Tần Sắt nhìn về phía toilet, Vương Thu Hà còn chưa đi ra, cô cô ý tỏ ra sợ hãi, trộm nói: “Cha, cha tốt với con quá, con cảm thấy con cũng không thể để cha không hay biết gì được, con lại nói với cha một bí mật vậy.
Mấy ngày trước, anh em bên nhà mẹ đẻ của mẹ đến đây, lúc đi hình như là cầm đi khá nhiều đồ tốt từ trong két sắt của cha, ôm trong lòng còn không hết, lén la lén lút như sợ bị ai thấy… Cha, mẹ chồng dù sao cũng là con dâu của nhà họ Thẩm, không nên luôn hướng về nhà mẹ đẻ như thế đúng không ạ?”
Thẩm Chí Quốc vừa nghe xong đã thay đổi sắc mặt: “Cô nói thật ư?”
“Con tận mắt nhìn thấy mà, à à, con còn thấy hình như là có một cuộn thư pháp tranh chữ, cha… cha có muốn đi xem thử không?”
“Bà già thối tha này…” Thẩm Chí Quốc mắng một tiếng, vội chạy lên lầu, đến phòng sách kiểm tra.
Trong két sắt của ông ta có mấy bảo vật quý giá mà ông ta yêu thích nhất, có khoảng mười bức tranh chữ từ thời xưa.
Không lâu sau, Thẩm Chí Quốc nổi giận lao xuống, vẻ mặt u ám như muốn giết người.
Trong két sắt có hai tranh chữ đắt giá nhất đã bị thay thành đồ nhái, nếu không nhờ Tần Sắt nói thì ông ta còn lâu nữa mới xem lại.
Tần Sắt nói với Thẩm Chí Quốc: “Cha, cha… đừng nói với mẹ chồng là con nói với cha nhé, nếu không, con… sẽ không biết sống kiểu gì nữa.
Con nói cho cha biết là vì không muốn cha bị lừa…”
Thẩm Chí Quốc nghiến răng nghiến lợi: “Cô yên tâm, tôi biết rồi, mụ già thối tha này, tôi sẽ không tha cho bà ta… Cô lên lầu đi, đừng xuống dưới.
”
Tần Sắt gật đầu: “Vâng thưa cha.
”
Cô xoay người đi lên lầu, đi được một nửa cầu thang thì Vương Thu Hà đã đi ra.
Thẩm Chí Quốc không nói nhiều, lập tức xông lên, giơ tay cho Vương Thu Hà một bạt tai.
Tát mạnh tới nỗi Vương Thu Hà ngã xuống đất, cả người ngơ ngác.
Thẩm Chí Quốc nắm tóc bà ta, lại tát thêm hai cái: “Bà già thối tha, bà ăn cây táo rào cây sung đúng không… hôm nay ông đây phải đánh chết bà…”
Sau khi Vương Thu Hà hoàn hồn thì hét lên như một con heo bị chọc tiết, Tần Sắt nhếch miệng, nụ cười trên mặt càng tăng thêm.
m thanh này quả thật quá êm tai.
Cô nói, cô muốn nhà họ Thẩm sau này phải gà bay chó sủa.
Đó không phải lời nói đùa.
Tần Sắt nắm chặt tấm thẻ mà Thẩm Chí Quốc đưa cho, cười gằn, 20 vạn ư, haha… cô không dễ dàng cho qua như thế đâu!
Sau khi lên lầu, Tần Sắt không đóng cửa phòng, tiếp tục nghe tiếng mắng chửi khóc lóc thảm thiết bên dưới, tâm trạng vô cùng vui sướng.
Cô nằm trên giường, nhắn tin lại cho Cố Cảnh Uyên.
Tần Sắt: Cậu thân mến, có lẽ cậu đã quên, cháu là người vừa “sảy thai”, phải chăm sóc bản thân thật tốt, trong thời gian ngắn sợ là không trả con cho cậu được!
Tần Sắt hả hê, hừ, anh nói tôi sảy thai chứ gì, tôi mượn lời của anh đối phó với anh, xem anh còn biết nói gì.
Nhưng cô vẫn coi thường Cố Cảnh Uyên rồi.
Cố Cảnh Uyên: Kéo dài thời gian cũng không sao, đến lúc đó em trả cả vốn lẫn lãi là được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...