Tần Sắt: "Anh..."
Đúng là khiến cô thấy được trình độ mặt dày vô liêm sỉ.
Một đại thần mà mọi người đều nói lạnh lùng giống như thần tiên, lại nói ra lời không biết xấu hổ như thế, cô có thể tưởng tượng được sao?
Còn đạo đức nghề gian phu, thật mới mẻ nha!
Ngón cái của Cố Cảnh Uyên đè trên môi dưới đầy đặn của Tần Sắt, nhẹ nhàng vuốt ve: "Nhưng em lại bỏ gian phu của em lại mà chạy như vậy? Ổn sao?"
Cảm giác tê dại giống như bị điện giật, giọng nói mê hoặc cùng với gương mặt gần trong gang tấc, Tần Sắt không có cốt khí nhũn chân, nhưng...!Vừa nghĩ tới chồng chính thức còn nằm ở dưới, Tần Sắt len lén véo mình một cái, khôi phục lại lý trí.
Không thể để cho sắc đẹp mê hoặc!
Tần Sắt lúng túng cười gượng hai tiếng: "Ha ha...!Xem cậu nói kìa, vợ chồng còn mỗi người một ngả trước khó khăn kìa, huống chi...!là chúng ta ...!cháu cũng không lãng phí thời gian nữa, đi trước nhé...!Người, người là cậu đạp, không liên quan tới cháu mà..."
Biểu cảm vừa sợ vừa lo của Tần Sắt khiến đáy mắt Cố Cảnh Uyên thoáng qua ý cười nhạt gần như không thể nhìn thấy.
Anh nói: “Muốn chạy, có thể, nhưng..."
"Cái gì?"
Giọng nói của Thẩm Chí Quốc vọng tới: "Sao vậy..."
Tần Sắt đẩy Cố Cảnh Uyên ra, nhanh chóng chạy xuống lầu, ngồi ở bên người Thẩm Duệ đưa tay đẩy anh ta, nức nở nói: "Chồng ơi, anh không sao chứ, chồng..."
Đồng thời Thẩm Chí Quốc đi vào từ cửa lối đi an toàn: "Cha mới nghe được giọng của Thẩm Duệ, nó sao vậy? Nó.....Nó xảy ra chuyện gì?"
Cố Cảnh Uyên chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tần Sắt, thản nhiên nói: "Vừa rồi cháu trai quá vui mừng, không cẩn thận lăn xuống!"
Ngón tay anh không để ý xoa hai cái, dường như trên đó còn lưu lại cảm giác da thịt trơn nhẵn của Tần Sắt.
Tần Sắt ngẩng đầu lên đỏ mắt nói với Thẩm Chí Quốc: "Đúng vậy, cậu họ khen anh ấy một câu, anh ấy vui mừng quá mức, trượt chân một cái liền té xuống, cha, nhanh đi gọi bác sĩ..."
Trong lòng Tần Sắt xem thường chính mình, chậc, cô và Cố Cảnh Uyên thật sự là cẩu nam nữ cấu kết nhau làm việc xấu mưu hại "chồng" cô , làm đến vô cùng nhuần nhuyễn!
Thẩm Chí Quốc vừa nghe không kịp bi thương đã chạy nhanh đi gọi bác sĩ, y tá nhanh chóng mang cáng tới, đặt anh ta lên, sau đó đẩy đi.
Thẩm Chí Quốc lo lắng ở bên gọi tên Thẩm Duệ.
Tần Sắt theo phía sau vội vàng đẩy Cố Cảnh Uyên một cái: "Anh đi mau..."
Cố Cảnh Uyên trở tay bắt lấy tay cô, nắm chặt không thả: "Không phải em bảo tôi ở lại sao?"
Trong hành lang người tới người lui, Tần Sắt không dễ giãy giụa; "Đó là vừa rồi...!Anh buông tay...!Tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ hại được tôi!"
Đằng trước y tá đẩy chồng cô còn đang trong cơn hôn mê đi cấp cứu, phía sau gian phu lôi kéo tay cô, mẹ ơi, hình ảnh này...
Tần Sắt cũng cảm giác giờ phút này trên dưới toàn thân mình viết đầy chữ xấu xa!
Nhưng cô lại cảm thấy thoải mái đến khó hiểu!
Cắm sừng Thẩm Duệ, cảm giác...!Thật tốt!
Trong hôn nhân, cô bị lừa gạt giống như kẻ ngu!
Ở nhà họ Thẩm, cha mẹ chồng la lên hét xuống sai khiến cô như người hầu.
Hai năm, bị đè nén suốt hai năm, cô cho rằng mình sắp bị bệnh trầm cảm, bây giờ.....Dường như đã tìm được chỗ đột phá, tìm được một chỗ để trút giận.
Cố Cảnh Uyên nhéo tay Tần Sắt, cúi đầu phun hơi thở nóng rực gần sát lỗ tai cô, thân thể cô mềm nhũn, chỉ nghe anh nói: "Đúng vậy, chính là muốn hại em đó!"
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...