Một tiếng gọi bất thình lình này khiến Thẩm Duệ có cảm giác không nói ra lời, có chút...!rợn cả tóc gáy, đúng, chính là cảm giác này!
Tay Thẩm Duệ ngừng lại, vội vàng cung kính nói: "Cậu, có chuyện gì không ạ?"
Cố Cảnh Uyên nhàn nhạt nói: "Ừ, có chút việc."
Tần Sắt tức giận, người này muốn làm gì nữa?
Sẽ không phải là...!Sẽ không phải là muốn ngả bài với Thẩm Duệ chứ ?
Anh thân là nón xanh trên đỉnh đầu người ta, chạy đến trước mặt chồng chính thức của cô làm ầm ĩ, anh không sợ à!
Tần Sắt chỉ sợ Cố Cảnh Uyên thật sự tìm chỗ chết nói với Thẩm Duệ về chuyện"cẩu thả" của hai người bọn họ, cho nên cô liên tục nháy mắt với anh.
Nhưng Cố Cảnh Uyên lại coi như không nhìn thấy cô.
Thẩm Duệ điều chỉnh tâm trạng, đè xuống chút quái dị trong lòng, lấy lòng nói: "Cậu có gì dặn dò cứ việc nói."
Đối mặt với người đàn ông ưu tú khiến người ta cưỡi hỏa tiễn đuổi không kịp như Cố Cảnh Uyên, anh ta chính là muốn ghen tị cũng ghen tị không tới, chỉ có thể cung phụng, hy vọng có thể có chút quan hệ.
Cố Cảnh Uyên nhìn anh ta: "Cháu trai khách khí rồi, chỉ là chuyện liên quan đến...!Vợ cậu..."
Tần Sắt lập tức ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, cậu...!Cậu nhìn người đến người đi, thân phận của cậu đứng ở chỗ này có vẻ không thích hợp, không bằng đổi chỗ khác, cậu cảm thấy như thế nào?"
Thẩm Chí Quốc vội nói: " Đúng, nên đổi chỗ khác, Tiểu Duệ, Tần Sắt, mau cùng cậu Cố đến nơi thanh tịnh chút, nơi này người đến người đi, khắp nơi đều là bệnh nhân."
Ánh mắt Cố Cảnh Uyên lạnh lùng liếc qua Tần Sắt: "Cũng được!"
Bọn họ chưa đi bao xa, rẽ vào góc khuất đi đến chỗ ngoặt ở lối đi an toàn.
Nơi này bốn bề vắng lặng, chỉ có ba người bọn họ, ánh sáng cũng không tốt lắm, Tần Sắt xoa xoa cánh tay, tại sao có một loại...!Cảm giác có âm mưu đến vậy.
Thẩm Duệ đối mặt với Cố Cảnh Uyên bỗng nhiên khẩn trương không nói nên lời, xoa xoa tay, hỏi: "Không biết cậu có lời gì muốn nói?"
Nửa gương mặt Cố Cảnh Uyên ẩn trong bóng tối, môi mỏng xuất hiện nụ cười lạnh nhạt bạc tình, khinh miệt nói: "Tôi tới rồi, cậu có gì muốn nói!"
Thẩm Duệ: "Hả?"
Tần Sắt run lên, thật đúng là muốn bóp chết tên khốn kiếp này, anh lại có gan nói ra.
Nhìn Cố Cảnh Uyên há mồm muốn nói tiếp, để Thẩm Duệ không nghe thấy, Tần Sắt lấy một chiếc kéo tỉa lông mày trong túi xách ra chọc thật mạnh vào mông Thẩm Duệ, không còn cách nào, cô không dám đâm Cố Cảnh Uyên...
Thẩm Duệ hét thảm một tiếng nghiêng đầu nhìn thấy "Hung khí" Tần Sắt cầm trong tay, che mông mắng to: "Tiện nhân, cô tự tìm cái chết có phải không..."
Anh ta đưa tay nắm Tần Sắt, Cố Cảnh Uyên ở sau lưng anh ta giơ chân lên nhẹ nhàng đá một cái, cùng với tiếng hét thảm của Thẩm Duệ, anh ta...!lăn xuống, cầu thang cũng chỉ khoảng mười bậc, lăn đến mức lệch cổ rồi ngất đi.
Chân mày Cố Cảnh Uyên cau lại, nói: "Cháu trai này không khỏi...!quá không cẩn thận!"
Tần Sắt nuốt nước miếng, vẻ mặt đau khổ: "Cậu..."
"Chúng ta..."
Bọn họ đây xem như cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm việc xấu sao? Cùng nhau tới "mưu sát" chồng cô?
Tần Sắt cất cây kéo nhỏ trong tay, run rẩy: "Cậu, nếu không, cháu...!cháu đi trước...!Cậu, cậu...!Ở lại...!Gọi người?"
Ngộ nhỡ thật sự xảy ra nguy hiểm, cô nên trốn trước.
Cố Cảnh Uyên đến gần Tần Sắt, cô sợ hãi liên tiếp lui về phía sau, cho đến khi lui đến chân tường, lại không nhúc nhích.
Cố Cảnh Uyên cúi người, nâng cằm cô lên, cưỡng ép cô nhìn vào ánh mắt anh: "Tôi làm bất cứ chuyện gì đều có đạo đức nghề nghiệp, bao gồm —— gian phu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...