Tần Sắt giơ tay lên, lại buông xuống, cô vẫn không có đủ dũng khí.
Anh nói một cái nón xanh kiêu ngạo như anh muốn tìm đường chết à!
Nếu người này không phải Cố Cảnh Uyên mà đổi thành một người không lợi hại khác,Tần Sắt bảo đảm cỏ trên mộ anh ta đã cao ba thước rồi! Thứ người như vậy, ra cửa tuyệt đối sẽ bị đánh!
Bỗng nhiên giây phút đó, cô có chút đồng tình với Thẩm Duệ!
Mỗi ngày bị dúi vào đồng cỏ xanh mênh mông rộng lớn như thế, chậc, cũng vô cùng gian khổ!
Thẩm Duệ tức giận đến mức sắp nổ tung, mặt mũi anh ta bị đạp nát bét, Tần Sắt thật sự có thể tìm một gian phu, còn dám khiêu khích gióng trống khua chiêng như vậy.
"Mẹ nó, cuối cùng anh là ai, có bản lĩnh, bây giờ anh cút đến trước mặt ông đây, tôi thu thập cả đôi gian phu dâm phụ hai người..."
Cố Cảnh Uyên lại còn gật đầu: "Đúng là muốn gặp thật..."
Tần Sắt thấy Cố Cảnh Uyên thật sự muốn đến, cô vội đoạt lấy điện thoại trong tay anh, trong lòng cảm thấy người đàn ông Cố Cảnh Uyên này không muốn để cho cô yên, anh chắc chắn cố ý...
Tần Sắt hắng giọng nói: "Thẩm Duệ, anh ồn ào cái gì hả, tại sao anh và tình nhân lêu lổng làm bừa được, còn tôi thì không thể cùng...!Gian phu của tôi vui sướng hả, Thẩm Duệ, làm người không thể thất đức như thế, anh lừa tôi hai năm, so với anh, tôi đây đúng là chỉ chút chuyện nhỏ."
"Cô..."
Thẩm Duệ mới vừa há mồm, Tần Sắt đã cắt ngang: "Tôi khuyên anh vẫn nên bĩnh tĩnh chút, có thời gian ở đây ồn ào thì nên suy nghĩ thật kỹ về mấy tấm hình kia đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng để tôi khó chịu, nếu không, tôi khiến cả nhà các người đều không dễ chịu."
Thẩm Duệ nghĩ đến những tấm hình kia thì vừa tức vừa sợ: "Cô...!Cô coi như có bản lĩnh, cô chờ đó..."
Tần Sắt không lạnh không nóng nói: "Thẩm Duệ, đừng có cả ngày lẫn đêm cảm thấy tôi cắm sừng anh, anh cho tôi đội nón xanh hai năm, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, tôi giữ mặt mũi cho anh, nhưng anh đừng tự không cho mình mặt mũi, chuyện này mà làm lớn cũng không có chút ảnh hưởng nào với tôi, dù sao....!Tôi có gian phu chống đỡ, còn anh thì sao, anh còn dám bước ra khỏi cửa nhà à?"
Chỉ cần không nhìn Cố Cảnh Uyên, đối mặt với Thẩm Duệ thì chỉ số thông minh của Tần Sắt vẫn vùn vụt đi lên.
Thẩm Duệ ở đầu điện thoại bên kia khống chế lửa giận trong lòng, nói: " Được, chúng ta đều bình tĩnh lại, bây giờ cô tới đây, chúng ta từ từ nói..."
Tần Sắt cười: "Không, tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói, bây giờ tôi đổi ý rồi, nhà trên danh nghĩa của anh tôi muốn hết, anh có thể chọn không cho, nhưng...!Tự gánh lấy hậu quả."
Thẩm Duệ cắn răng nghiến lợi: "Tần Sắt, cô đừng quá đáng."
Tần Sắt nhướn mày: "Quá đáng sao? Vậy anh cần phải kiềm chế chút, chuyện càng quá đáng hơn còn ở phía sau nha! Dẫu sao nếu anh không đồng ý với điều kiện của tôi, tương lai chờ con trai chúng ta sinh ra, kế thừa toàn bộ gia sản nhà họ Thẩm, cái nào nặng cái nào nhẹ, chính anh tính toán đi..."
Nói xong, Tần Sắt cúp điện thoại.
Cô vừa định thở phào, bên tai nóng lên: "Phải ly hôn!"
Tần Sắt run lên một cái, người lập tức ngửa về sau: " Ừ...!Ha...!Cái đó, cậu, mẹ chồng cháu nằm viện, cháu phải đến bệnh viện, cậu dừng xe cho cháu xuống đi."
Ngón tay thon dài của Cố Cảnh Uyên ngả ngớn khều cằm Tần Sắt, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu đã nói là gian phu thì đương nhiên tôi phải đưa em qua."
…….
…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...