Tiểu Từ đứng trước cửa, ấn chuông cửa một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa, cậu thấy hơi sốt ruột, tính rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát, lúc này cửa mới mở ra.
Ngay sau đó, Tiểu Từ thấy Yến Thanh Ti mặt mũi trắng bệch như ma đang đứng trước cửa, có vẻ như cô vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn có nước đọng lại, thoạt nhìn có vẻ suy yếu cực độ, cả cơ thể đều lảo đảo, run rẩy.
Tiểu Từ mau chóng đỡ lấy tay Yến Thanh Ti, dìu cô vào phòng: "Chị, chị sao thế? Có phải lại bị đau dạ dày rồi không."
Yến Thanh Ti không đáp lại cậu: "Có thuốc lá không? Cho chị một điếu."
"Loại của nam có được không?"
"Được......."
Tiểu Từ luống cuống tay chân móc ra một điếu thuốc, cẩn thận đưa cho Yến Thanh Ti, sau đó lại lấy bật lửa ra châm thuốc giúp cô.
Hồi ở nước ngoài, mỗi khi đau dạ dày tới nỗi không thể chịu nổi, Yến Thanh Ti đều sẽ hút thuốc, không phải cô nghiện thuốc, đây chỉ là thói quen thôi.
Tiểu Từ thấy bộ dạng của Yến Thanh Ti, sợ hãi nói: "Chị Thanh Ti, sắc mặt của chị kém lắm, chị thấy thế nào rồi?"
Yến Thanh Ti nhả ra một hơi thuốc, nói: "Đi mua cho chị ít thuốc dạ dày đi."
Hiện tại, dạ dày của cô quả thật rất đau, mùi thuốc lá của nam giới rất hợp, nhưng vẫn không thể làm dịu được cơn đau của cô lúc này.
Tiểu Từ không đồng ý: "Không được, chị, mỗi lần chị bị đau dạ dày là đau tới ghê người, để em đưa chị tới bệnh viện kiểm tra, em có người họ hàng đang làm việc ở bệnh viện, em sẽ nhờ anh ấy giúp, không để chị phải xin số xếp hàng chờ đâu, tới viện để anh ấy khám cho chị đi."
Yến Thanh Ti nhìn Tiểu Từ, sau khi cô bị Nhạc Thính Phong hành hạ, một chút ấm áp như thế này khiến cô không thể cưỡng lại được.
Cô nói: "Vậy được."
Tiểu Từ: "Vậy, giờ mình đi nhé?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừ."
Sau khi Yến Thanh Ti vào nhà vệ sinh thay đồ rồi ra ngoài.
Tiểu Từ thấy vết tích lộ ra trên cổ cô, cậu cúi đầu không dám nhìn nữa.
Cậu cảm thấy tức giận, sao tên Nhạc Thính Phong kia lại không ra dáng đàn ông như vậy chứ, chắc chị Thanh Ti chịu phải tội rồi.
Trên đường tới viện, Yến Thanh Ti nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Từ biết cô đang rất đau, đau tới không ngủ được, chỉ là hình như từ trước tới giờ dù cô có đau tới mấy cũng sẽ không kêu gào lên và cũng chẳng nói ra.
Tiểu Từ nghĩ một hồi, nói: "Chị Thanh Ti, em.... lúc ở dưới lầu em gặp vị Nhạc Tổng kia rồi."
Yến Thanh Ti: "Ừm........."
"Anh ta...... anh ta........ Em xin lỗi, em nói hết cho anh ta vụ mình thông đồng với nhau chụp ảnh Lạc Cẩm Xuyên mất rồi."
Yến Thanh Ti cười lạnh, vậy Nhạc Thính Phong hiện tại đã biết là cô bị oan rồi nhỉ, không, anh ta sẽ không nghĩ rằng cô oan ức gì đâu, loại đàn ông như anh ta sẽ luôn nghĩ bản thân mình là đúng, ai bảo cô đi quyến rũ Lạc Cẩm Xuyên, là cô đáng đời, cô tự làm tự chịu.
Yến Thanh Ti chầm chậm đáp: "Là chị ngốc thôi, chị vốn tưởng là đàn ông thì chị đều có thể chơi đùa trong lòng bàn tay, nhưng lại quên mất rằng tên đàn ông đó trước giờ đều không phải là người mà chị có thể dây vào được."
Nhạc Thính Phong không phải là kẻ mà cô có thể chọc vào, nhưng cục tức này, cô nuốt không trôi.
Yến Thanh Ti cắn răng, sẽ không có chuyện kết thúc như vậy đâu, chắc chắn cô sẽ khiến Nhạc Thính Phong yêu cô, yêu cô đến chết, yêu tới nỗi không thể không có cô.......
Yến Thanh Ti cười lạnh, cô tin mình có thể làm được.
Nhạc Thính Phong, con mẹ nó sớm muộn gì tôi cũng sẽ đì chết anh.
Chúng ta cứ chờ đấy mà xem.
.......
Tới viện, Tiểu Từ chạy đi tìm người họ hàng của mình, cậu nhanh chóng lấy số chen ngang cho Yến Thanh Ti.
Sau khi bác sĩ khám xong liền nói với Yến Thanh Ti: "Bệnh dạ dày của cô không thể xem nhẹ được đâu, nếu cứ để chuyển biến xấu, sớm muộn gì cũng sẽ bục dạ dày, nhớ ăn uống đúng giờ, đừng ăn những món cay nóng, cũng đừng có uống rượu."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...