Chương 842ĐÁP ÁN CÓ ĐƯỢC DỄ NHƯ TRỞ BÀN TAY
S
áng nay, lúc bà làm việc ở đây đã bảo người hầu vào quét dọn, Du phu nhân nhìn thấy người hầu có mở cửa ra sau đó lại đóng lại, chắc lúc đó không đóng cẩn thận?
Du phu nhân đóng chặt cánh cửa sổ lại rồi mới ra khỏi thư phòng, khoá lại.
Nghe thấy tiếng động ở dưới lầu, Du phu nhân xuống dưới nhà, nhìn thấy Du Dực vừa bước vào, bà nheo mắt nhìn, trên gương mặt biểu cảm kinh ngạc một cách thoả đáng: “Du Dực? Chú về từ lúc nào vậy?”
Du Dực cởi áo ngoài ra, áo sơ mi bên trong nhăn nhúm, tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp, còn có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ mờ trên tay. Gương mặt đó rõ ràng đã hơn 40 tuổi nhưng sức quyến rũ chỉ tăng chứ không giảm, so với đám đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại càng hấp dẫn hơn. Lúc này, trên người ông toát ra vẻ chán chường, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mà lạnh lẽo.
Du Dực thản nhiên nói: “Vừa mới về, tại sao muộn thế này rồi mà chị vẫn chưa ngủ?”
Du phu nhân vuốt vuốt mái tóc, cưởi mỉm: “À, đang ngủ tự nhiên tỉnh dậy thôi, vẫn còn vài việc phải hoàn thành cho nên dậy xử lý một lát.” Bà cau mũi, hỏi: “Chú… uống rượu à?”
Du Dực gật đầu: “Đi ra ngoài xã giao. Chị cũng bận thật đấy, nhưng mà có bận mấy đi chăng nữa cũng phải chú ý đến sức khoẻ, dù sao không thể so với lúc 20 tuổi được.”
Khoé môi Du phu nhân khẽ giật vài cái, kiểu này là đang bảo bà già rồi ấy hả?
Nếu như không phải nét mặt của Du Dực vẫn rất đứng đắn, Du phu nhân còn đang tưởng câu này của ông đang châm biếm mình, nhưng hình như ông chỉ đang quan tâm mà thôi.
Du phu nhân cười cười, gật đầu: “Nói cũng phải, dạo này tôi cũng cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, trí nhớ cũng không được như trước nữa. Giờ cũng muộn rồi, chú đi nghỉ sớm đi, tôi cũng đi ngủ đây.”
Du Dực gật đầu.
Du phu nhân bước được hai bước, lại quay lại: “Đúng rồi Du Dực, nghe nói… chú đến Lạc Thành hả?”
Du Dực gật đầu: “Đúng, có đến đó một chuyến, sao vậy?”
Du phu nhân lắc đầu: “Không có gì đâu, sắp đến đại thọ 80 tuổi của bà cụ nhà mình rồi, chú đừng chạy lung tung khắp nơi thế nữa.”
“Tôi biết rồi.”
Du Dực vòng qua Du phu nhân, sải bước lên gác, cái dáng cao lớn nhanh chóng biến mất.
Trong không khí vẫn còn mùi rượu từ trên người ông ta vương lại, Du phu nhân cau mày, xoay người lên gác.
…
Đóng cửa lại, Du Dực cởi quần áo đi thẳng vào nhà tắm, xối sạch mùi rượu trên người.
Chị dâu của ông một người cực kì khôn khéo, khi ông xoay người nhảy xuống cửa sổ đã cố ý để lại một khe hở nho nhỏ, như vậy lúc gió thổi vào sẽ khiến tấm rèm cửa đung đưa, điều đó có thể che đậy dấu vết của ông, tránh bị bà nghi ngờ.
Khi nhảy xuống rồi, ông cố ý tìm bình rượu trắng mà cha ông cất giấu đổ lên người, giả vờ như thể mình vừa đi uống rượu về. Làm như vậy có thể khiến chị dâu hoàn toàn tin tưởng rằng ông chưa vào nhà, bởi nếu ông ta vào nhất định trong thư phòng sẽ có mùi rượu.
Nước lạnh ào ào dội từ đỉnh đầu chảy xuống, trong đầu Du Dực lúc này toàn bộ đều là bức ảnh vừa rồi. Cô bé trong bức ảnh đó ông có thể xác định chính là Nhiếp Thu Sính.
Du Dực dường như thấy đáp án ở ngay trước mặt, dễ dàng như trở bàn tay.
Nhưng… lúc này lại chính là thời điểm khó khăn nhất, bởi vì không thể cứ thể mà đến hỏi nhà họ Hạ rằng cô bé trong bức ảnh đó là ai được.
Du Dực khoá nước lại, rút một cái khăn tắm, lau người một cách qua loa, choàng áo tắm lên. Ông lấy điện thoại ra gọi một cuộc, một lúc sau đầu bên kia mới có người nhấc máy.
Du Dực nói thẳng: “Tô Trảm, giúp tôi điều tra một người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...