Hạ Lan Tú Sắc ngẩng phắt đầu lên, biểu tình thì dữ tợn, ánh mắt thì oán độc nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô, sao cô lại phải đối xử với tôi như vậy, tại sao? Mẹ tôi nói đúng, cô chính là người đàn bà hèn hạ, vô sỉ, ác độc nhất."
Yến Thanh Ti còn chưa kịp lên tiếng, Nhạc phu nhân đã chỉ cô ta mà nói: "Đúng là mẹ nào con nấy, cái gì tốt đẹp không học, lại học ngay mẹ cô cái trò thích giả làm Thánh mẫu. Lúc trước cô tính toán dụ dỗ con trai tôi sao chưa từng nghĩ tới con trai tôi là bạn trai của Thanh Ti? Tôi thấy cô còn nhỏ tuổi nên không muốn đem những chuyện cô làm trước kia ra mà rêu rao. Tôi cho cô cơ hội để tự sửa đổi, cô đừng tưởng rằng trên đời này có bức tường nào gió không lùa được. Mẹ cô lừa gạt ba cô suốt ba mươi năm, bây giờ còn bị vạch trần, với chút đạo hạnh kia của cô tốt nhất là nên đàng hoàng một chút, nếu không tôi cũng sẽ đem những chuyện tốt cô từng làm nói hết ra. Cô nghĩ xem cô còn có thể đi học tiếp sao?"
Mặt Hạ Lan Tú Sắc bỗng trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta cắn môi, thân thể yếu đuối run lẩy bẩy, trong mắt ngập nước, dáng vẻ quả thật khiến người ta đau lòng.
Hạ Lan Tú Sắc cúi đầu, hai tay nắm váy thật chặt.
Nhạc phu nhân có thể đem bí mật mẹ cô giấu lâu như vậy moi ra, có lẽ cũng có thể tra xét về cô, cô không thể mạo hiểm như vậy được, nếu không cả hai mẹ con cô ta đều xong rồi. Cô nhất định nhớ kĩ sỉ nhục của ngày hôm nay!
Trong đám người có một phụ nữ có tuổi nói: "Không nói chứ, tôi cũng cảm thấy con gái ông với ông cũng không quá giống nhau, cũng chẳng giống vợ ông nữa."
Trong đám người lập tức có tiếng xì xào bàn tán, vừa nói vừa nhìn trộm Hạ Lan Minh Đức.
Hạ Lan Minh Đức cảm thấy trên đầu mình đã xanh đến phát sáng luôn rồi, chu vi mười dặm cũng có thể thấy cái đèn xanh lè trên đầu ông ta.
Hạ Lan Tú Sắc nghe bọn họ nói, trong lòng càng hận, cô ta thấy bản thân chẳng qua chỉ là một cô bé, sao mọi người cứ ép cô ta.
Cô ta hận, hận tất cả mọi người, rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì?
Hạ Lan Tú Sắc lay lay cánh tay của Hạ Lan Minh Đức, khóc nói: "Ba, ba không thể như thế... Ba phải tin tưởng mẹ, ba phải đứng về phía mẹ, chúng ta là người một nhà, người khác không muốn chúng ta sống tốt, chúng ta càng phải... A..."
Hạ Lan Tú Sắc hét thảm một tiếng, cô ta vừa bị Hạ Lan Minh Đức đẩy ra, ngã xuống đất, lưng vừa vặn ngã phải miếng thủy tinh bị vỡ.
Cô ta mặc một chiếc váy mỏng, thủy tinh cơ hồ đã đâm rách vải, xuyên vào trong da thịt, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ sau lung.
Sắc mặt Hạ Lan Minh Đức âm trầm hung ác, lạnh mắt nhìn Hạ Lan Tú Sắc nằm bò ở trên đất.
Con người ai cũng như vậy, nếu đã ghét một người thì cũng ghét tất cả những người bên cạnh người đó.
Trương Thanh Nhã thật sự làm ra những việc đó, bằng chứng kia chất cao như núi, ông ta đã bị bà ta cắm sừng mấy chục năm trời, mãi đến hôm nay mới biết. Quả thực ông ta đã mất một đứa con, nhưng đứa bé cũng rất có thể không phải con ông ta. Còn ông ta lại ngu xuẩn, cảm kích ả tiện nhân này nhiều năm như vậy.
Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ Trương Thanh Nhã, tin tưởng bà ta nhiều năm như vậy, cho dù ông ta có tình nhân cũng chưa bao giờ để bất kể người đàn bà nào gây ảnh hưởng tới gia đình. Ông vẫn luôn nói cho mọi người biết Trương Thanh Nhã là phu nhân duy nhất của Hạ Lan gia, duy nhất, duy nhất...
Nhưng mà, ông ta lại bị lừa gạt tới thê thảm như vậy, hơn nửa đời người bị lừa gạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...