Diệp Linh Chi trông già nua hơn trước rất nhiều, tóc bạc trắng cả nửa đầu, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn, trông già hơn tuổi thật tới cả chục tuổi. Bà ta nhìn Yến Thanh Ti với ánh mắt kiềm chế.
Yến Thanh Ti không nói gì, cô tự rót cho mình một cốc nước, trên bàn ăn có một bình trà hoa nhài đã nguội ngắt, nhưng vẫn tỏa hương thơm, cô uống một ngụm.
"Tôi biết cô muốn giết tôi, nhưng Diệp gia chúng tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu. Yến Thanh Ti, tôi sẽ sống để xem cô sẽ có kết cục hay ho gì..."
Yến Thanh Ti không để ý tới cơn điên của Diệp Linh Chi, cô lấy một tấm ảnh trong túi ra, đẩy tới trước mặt Diệp Linh Chi: "Sợi dây chuyền này chắc bà vẫn nhớ chứ?"
Diệp Linh Chi thấy tấm hình ấy xong liền ngẩn ra, tâm trạng kích động bỗng bình tĩnh trở lại, bà ta nói: "Tôi không nhớ."
Yến Thanh Ti cười: "Bà nhớ, sao bà có thể không nhớ được? Nếu bà thật sự quên rồi, bà sẽ nói tôi không biết chứ không phải là tôi không nhớ."
Diệp Linh Chi cắn răng: "Tôi không biết, tôi chưa từng thấy sợi dây chuyền này bao giờ."
Yến Thanh Ti chậm rãi gõ tay lên bàn, âm thanh không nặng không nhẹ lại khuếch đại lên trong tai Diệp Linh Chi, khiến bà ta kinh hồn bạt vía.
Yến Thanh Ti không nhanh không chậm nói: "Giờ tôi không có hứng thú giết bà. Chuyện của con gái bà, tôi có thể không khởi tố cô ta."
Yến Thanh Ti ngẩn lên nhìn thẳng vào mặt Diệp Linh Chi, bà ta đang căng thẳng, cả người không ngừng run lên.
Vậy nên, cô chắc chắn Diệp Linh Chi nhất định là biết gì đó!
Yến Thanh Ti nhếch môi, cười ngọt ngào, cô lại nói: "Nhưng bà phải nói cho tôi biết... sợi dây chuyền này của mẹ tôi... rốt cuộc giờ đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ khiến Yến Minh Châu ngồi tù mọt gông."
Nụ cười xinh đẹp của Yến Thanh Ti càng khiến Diệp Linh Chi run hơn.
Tay bà ta đặt trên bàn cũng run bần bật, bà ta nói: "Sao tôi biết được, tự dưng cô hỏi tôi một câu không đầu không đuôi như thế, cô bảo tôi phải trả lời cô thế nào?"
"Bắt ngờ hả? Sợi dây chuyền này vẫn luôn được mẹ tôi đeo trên cổ, sau khi các người thu dọn xác của bà, tôi chỉ kịp tới nhìn một lần, các người đã thiêu bà rồi, sợi dây này cũng không thấy nữa. Chuyện năm ấy, tôi nghĩ cho đến chết chắc bà cũng không quên được chứ? Giờ bà nói với tôi là bà không nhớ, có khả năng không?"
"Tôi thật sự không nhớ, chi tiết nhỏ thế này sao tôi nhớ được..."
Yến Thanh Ti cười mỉa mai: "Thế bà sợ cái gì? Chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, có đáng để bà hoảng loạn đến vậy không? Chỉ là nói với tôi một hai câu thôi, sao bà lại không chịu nói? Bà cũng gặp Yến Minh Châu rồi đấy, giờ cô ta thê thảm đến như vậy, thân là một người mẹ, chẳng lẽ bà không muốn cứu cô ta ra ngoài?"
Diệp Linh Chi căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Yến Thanh Ti: "Tôi... tôi..."
"Tôi chỉ cho bà cơ hội một lần này thôi, bà nghĩ cho kĩ đi, có muốn cứu con gái bà không?"
"Tôi không biết, tôi chưa từng thấy sợi dây chuyền này mà."
Yến Thanh Ti đứng lên: "Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa."
Cô không muốn lãng phí thời gian với bà ta, cô cầm tấm ảnh lên rồi quay lưng đi thẳng.
Diệp Linh Chi nhắm mắt lại, tê liệt trên ghế.
...
Yến Thanh Ti đưa Tiểu Từ và Quý Miên Miên ra cửa, không ngờ lại đụng mặt Du Dực.
Cô nheo mắt lại, được lắm, không ngờ ông ta còn có thể nắm rõ hướng đi của cô như vậy.
Sắc mặt Dư Dực rất kém, mặt ông ta tái xanh, mắt đỏ ngầu, như thể rất lâu rồi ông ta chưa được ngủ, ánh mắt sâu thẳm khiến ai không nhìn rõ được tâm trạng, ông ta nói: "Tôi tìm cô có việc!"
Yến Thanh Ti đi thẳng qua người ông ta: "Tôi không rảnh."
"Mẹ cô, bà ấy hiện giờ... đang ở đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...