Chương 718Tôi thích em, em dựa vào cái gì mà không thương tôi
Quý Miên Miên mặt đầy khiếp sợ, con ngươi rơi đầy đất, hô lên: "Anh bị thần kinh à? Anh đúng là biến thái. Tôi nói cho anh biết, nếu anh giết chồng tương lai của tôi, ngay bây giờ tôi sẽ chặt anh ra. Anh tự coi mình là tên biến thái chuyên đi giết người đấy à, còn giết chồng tương lai của tôi nữa, sao anh không chết đi, trời ơi?"
Quý Miên Miên tức chết rồi, tên khốn khiếp này càng ngày càng khiến cô nhìn không vừa mắt.
Hôm nay anh ta vừa mới giúp nữ thần, uổng công mới nghĩ tốt cho anh ta, không nghĩ tới anh ta lại không biết xấu hổ như vậy?
Diệp Thiều Quang cũng cắn răng sắp nát rồi: "Quý Miên Miên... tại sao cái gì em cũng không hiểu?"
"Aaaaa, tôi cần hiểu cái gì chứ?" Quý Miên Miên đẩy Diệp Thiều Quang ra: "Mau tránh ra, tôi muốn xuống xe, đừng có để tôi chậm chuyến bay. Sau này cũng đừng có tìm tôi nữa, tôi không muốn có quan hệ gì với anh cả. Anh đi mà cùng cái cô bạn gái giả của anh chơi giả thành thật đi..."
Diệp Thiều Quang nắm được cằm của Quý Miên Miên, cúi đầu chặn môi cô lại, giọng của cô đúng là thật đáng ghét, bởi vì những câu cô ấy nói ra đều không có một câu nào khiến anh thấy vui vẻ. Mỗi một từ cô nói ra giống như một cây đinh đóng chặt vào tim của anh.
Trong đầu Quý Miên Miên như có vô số con ngựa đang tung vó chạy qua, khốn khiếp, đồ lưu manh, lại hôn! Coi bà đây là loại con gái tùy tiện như vậy sao?
Quý Miên Miên giơ tay đập thật mạnh, đập đúng eo của anh đau đến nỗi sắc mặt Diệp Thiều Quang trắng nhợt.
Quý Miên Miên hung hăng lau miệng, hừ một tiếng: "Diệp Thiều Quang, tôi vốn không muốn đánh anh, nhưng mà anh khiến tôi quá thất vọng. Sau này đừng để tôi thấy anh, nhìn thấy ở đâu đánh ở đó."
Quý Miên Miên đẩy cửa xe ra muốn đi xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng Diệp Thiều Quang nói vọng tới từ sau lưng: "Quý Miên Miên, em đã từng hối hận bao giờ chưa?"
Quý Miên Miên lắc đầu: "Chưa từng, cho tới bây giờ chưa từng hối hận bất cứ điều gì, những chuyện tôi đã làm đều sẽ không hối hận."
Một người có cuộc đời quá đơn giản, tâm tư quá đơn giản, thì sẽ dễ dàng thỏa mãn, một người dễ dàng thỏa mãn cũng ít có tiếc nuối, không có tiếc nuối cũng không có hối hận, đây chính là một loại quan hệ nhân quả.
Diệp Thiều Quang cười, "Nhưng mà tôi có, tôi hối hận rồi..."
Anh hối hận tại sao lại có cảm tình với cô, hối hận tại sao ngay lúc đầu khi tình cảm còn chưa sâu đậm ra tay thu thập cô.
Nếu biết trước như vậy thì đã không làm, nhưng con người mà, ai có thể đoán trước được mọi chuyện. Giống như người
thợ săn đào một cái bẫy, vốn định đi săn nhưng mà kẻ rơi vào trong bẫy lại chính là người thợ săn.
Hiện tại, Diệp Thiều Quang hối hận cũng không kịp, đã không thể làm cái gì, giống như một mồi lửa, chỉ cần lơ đãng một chút sẽ cháy lan ra đồng cỏ, muốn dập cũng không dập được.
Quý Miên Miên nghe mà không hiểu, cô gãi đầu, "Chuyện anh hối hận thì liên quan gì tới tôi, anh thật buồn cười..."
Quý Miên Miên nhảy xuống xe, đóng cửa, xoay người đi, cũng không quay đầu lại. Bóng người cô xuyên qua dòng xe đang chạy, xuyên qua con đường rồi biến mất.
Diệp Thiều Quang bật cười, anh muốn cố gắng một lần cuối cùng, những hết lần này đến lần khác Quý Miên Miên đều không cho anh một cơ hội nào.
Quý Miên Miên, tôi phải làm sao mới có thể nói cho em biết là tôi thích em?
Tôi nên làm thế nào để em thấy được tôi, để em thích tôi?
Tôi có thể bày ra bất cứ âm mưu gì, có thể đối với người thân không chút lưu tình, có thể xử lí tất cả mọi đối thủ… Nhưng trái tim tôi lại bị em trộm mất rồi.
Quý Miên Miên, tôi yêu em, tại sao em lại không thương tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...