Chương 648Mối nguy hiểm của Yến Thanh Ti [2]
Cuối cùng, Quý Miên Miên cũng phản ứng lại kịp, tim đập thịch một cái, lập tức xông vào nhà vệ sinh, nhưng trong đó... không còn một bóng người.
Quý Miên Miên lúc ấy liền hoảng hốt, hai chân suýt thì quỳ xuống đất, tay cô vẫn đang run lên.
"Hỏng rồi... Không có người, làm sao bây giờ, trong nhà vệ sinh... không có ai cả... không thấy chị ấy đâu nữa rồi..."
Cô có to gan hơn nữa, thì cũng chỉ là một cô gái bình thường.
Yến Thanh Ti là vốn bầu trời của cô, giờ bỗng không thấy Yến Thanh Ti đâu, cô sẽ cảm thấy như mất hết sự chống đỡ, hoảng đến nỗi không biết gì nữa.
Bên kia đầu dây, Diệp Thiều Quang tức khắc sầm mặt xuống, cuối cùng thì Yến Thanh Ti vẫn xảy ra chuyện.
Điện thoại truyền đến tiếng khóc của Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang nói: "Cô đừng vội, tôi đang trên đường lái xe tới rồi."
Quý Miên Miên hoảng loạn không thôi, tay cũng không biết nên đặt vào đâu.
"Làm sao đây, giờ phải làm sao? Tôi... Tôi phải tìm chị ấy, nhưng... tôi đi đâu tìm bây giờ?"
Diệp Thiều Quang lạnh giọng: "Quý Miên Miên, dũng khí quật ngã tôi của cô đâu, chẳng phải cô nói đó là nữ thần của cô sao? Chẳng phải cô phải bảo vệ cô ấy sao? Cô thế này thì lấy gì ra mà bảo vệ cô ta hả?"
"Phải... Tôi phải bảo vệ nữ thần, báo cảnh sát... tôi sẽ... báo cảnh sát ngay đây..."
Quý Miên Miên run rẩy định dập điện thoại của Diệp Thiều Quang để báo cảnh sát.
Nhưng ngón tay như không thể điều khiển được nữa, thử mấy lần cũng không được.
Diệp Thiều Quang nói: "Giờ có báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát chỉ xử lí khi người ta mất tích sau 24 giờ. Giờ cô không có chứng cứ, lại không có bằng chứ bắt cóc, cảnh sát sẽ không thụ lí đâu..."
Quý Miên Miên khóc lóc nói: "Vậy tôi... phải làm thế nào? Tôi không biết nên làm gì giờ cả?"
Diệp Thiều Quang hỏi: "Cô xem trong nhà vệ sinh có lối ra nào khác nữa không?"
"Không có."
Quý Miên Miên vội lật tung lên nhưng cũng không thấy lối ra hay đường hầm nào khác.
"Vậy ban nãy lúc cô đợi ở ngoài, có thấy bất cứ ai từ nhà vệ sinh đi ra không?"
"Có, có vài người phụ nữ, nhưng tay họ chỉ cầm một chiếc túi nhỏ, căn bản không thể nhét gì vào được!" Quý Miên Miên cố
gắng nhớ lại mấy người phụ nữ đó quả thật chỉ có một cái túi nhỏ, ngoài ra không có gì hết.
"Quý Miên Miên, cô nghĩ lại thử xem, còn có ai khác không? Bất cứ ai cũng được." Nếu trong nhà vệ sinh không có lối ra khác, vậy chắc chắn là ra từ cửa chính.
Quý Miên Miên tóm tóc, bứt đứt mấy cọng tóc: "Bất cứ ai... ai..."
Lúc này cô mới nghĩ ra, vội nói: "Có, có một dì quét dọn vệ sinh đẩy một cái xe ra, chị Thanh Ti vừa vào được mấy giây thì cô ấy đã ra rồi, khoảng thời gian ngắn như vậy chắc không thể..."
Quý Miên Miên định nói chắc không thể là bà ta, nhưng... ngoài dì quét dọn đó ra, Quý Miên Miên không thể nghĩ ra ai khác có thể đưa Yến Thanh Ti ra ngoài được nữa.
Hơn nữa, lúc dì quét dọn đẩy cái xe ra, Quý Miên Miên thấy vất vả quá còn đẩy giúp một tay.
Quý Miên Miên giơ tay lên tự tát mình một cái, không ngờ cô... lại giúp kẻ khốn đã bắt cóc chị Thanh Ti.
Quý Miên Miên lau nước mắt trên mặt: "Tôi nhớ người đó trông thế nào, để tôi đi tìm."
Diệp Thiều Quang quát: "Quý Miên Miên, cô không được kích động, cô ở đó đợi tôi... Yến Thanh Ti là nhân vật của công chúng, kể cả có biết cô ấy bị bắt cóc, cô cũng không được làm ầm lên. Nếu để truyền thông biết được, chính là đang hại cô ấy đấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...