"Tôi làm gì mà không tin anh chứ? Nếu anh mà giở trò hay không đưa cho tôi, tôi lập tức ngủ với anh."
Diệp Thiều Quang đột nhiên nghĩ, bây giờ mà anh ta cầm lấy cái chậu, rồi ói ra máu, anh đảm bảo có thể ói được đầy hai chậu.
Cô nàng ngu ngốc này rốt cuộc là từ hành tinh nào rơi xuống?
Diệp Thiều Quang oán hận nói: "Cô buông ra, tôi đưa cho cô."
Thật tình Diệp Thiều Quang cảm thấy mình là một người vô sỉ, nhưng hiện tại đối mặt với cô nàng ngu ngốc này, anh vô sỉ không nổi, hoàn toàn không có cách xuống tay.
Quý Miên Miên xoay người nhảy xuống: "Đi lấy đi."
Diệp Thiều Quang lấy ra một chiếc laptop, mở một file ra: "Cô nhìn rõ chưa, xóa hết rồi."
Diệp Thiều Quang xóa hết toàn bộ video bên trong.
Quý Miên Miên: "Còn những cái khác?"
Diệp Thiều Quang: "Làm gì có cái khác!"
Quý Miên Miên nghi ngờ: "Chắc không?"
Diệp Thiều Quang hơi ngả người dựa lưng ra sau, ngực trần lộ ra, đầy cám dỗ: "Có cái gì mà sợ, cùng lắm thì cô lại đến ngủ với tôi!"
Quý Miên Miên bĩu môi: "Anh đừng tưởng tôi ngu nha, nhỡ đâu tới lúc đó anh gọi cảnh sát, tôi đi đâu mà ngủ với anh?"
Quý Miên Miên cảm thấy hôm nay đầu óc cô thật lanh lợi. Mấy trò mèo này cô chắc chắn sẽ không bị mắc lừa đâu.
Diệp Thiều Quang thật muốn thốt ra: hóa ra cô vẫn còn chút đầu óc ha.
"Hết rồi, tuy rằng tôi không phải là loại người “nhất ngôn cửu đỉnh”, nhưng đối với loại người... ngu như cô, tôi chán chả buồn lừa.”
Quý Miên Miên gãi gãi đầu, đây là đang coi thường chỉ số thông minh của cô đúng không?
Diệp Thiều Quang liếc cô một cái: "Chứng cứ đã xóa rồi, cô còn không đi?"
Quý Miên Miên: "Tôi... "
Việc này hình như quá dễ dàng thì phải? Tại sao luôn có cảm giác sai sai chứ?
Diệp Thiều Quang đột nhiên tiến gần tới Quý Miên Miên, anh ta không có đụng tới cô nhưng đôi môi thì gần như sát rạt đôi môi của cô, rù rì nói: "Quý Miên Miên, cái gì gọi là tới hủy diệt chứng cứ, cái gì mà làm vì Yến Thanh Ti, thật ra tất cả đều là giả đúng không? Cô thích tôi, cố ý tới muốn ngủ với tôi chứ gì?" Trong nháy mắt, mặt Quý Miên Miên đỏ tưng bừng, giãy nảy lên: "Mẹ, cái loại gà rù như nhà anh, nếu không phải không có cách khác, tôi có chết cũng không ngủ với anh đâu. Ai mà biết được liệu lúc đang trên giường anh có ngủm luôn không?”
Khuôn mặt Diệp Thiều Quang trong nháy mắt đen sì. Quý Miên Miên xoay người bước đi, Diệp Thiều Quang đuổi theo phía sau. Quý Miên Miên mở cửa ra quay người ném lại cho Diệp Thiều Quang một câu: "Tôi nói cho anh biết, không được phép báo cảnh sát, nếu không... tối nay tôi tới ngủ chết anh."
Diệp Thiều Quang...
Anh đã nhiều lần hạ thủ lưu tình với cô ta, còn giúp cô ta xử lý hậu quả, trong khi cô thì...
Cô ta học được chiêu tà môn ngoại đạo này từ đâu vậy?
Ngủ?
Cô ta có biết trong chuyện này, phụ nữ luôn luôn ở bên yếu thế hơn không?
Quý Miên Miên rời đi, Diệp Thiều Quang đột nhiên gọi giật cô lại: "Chờ đã..."
Quý Miên Miên hất cằm lên: "Có chuyện gì nói mau, hay là sợ tôi rồi, muốn xin tôi tha cho sao?"
Ánh mắt nguy hiểm của Diệp Thiều Quang nheo nheo lại: "Dạy cho cô một chuyện."
"Chuyện gì?"
Diệp Thiều Quang không lên tiếng, chẳng qua chỉ híp mắt lại nhìn cô, Quý Miên Miên cau mày, đợi một lúc cũng chẳng thấy anh ta nói câu gì, bĩu môi nói: "Tôi không rảnh mà chơi chọi mắt với anh, tôi đi đây. Anh nhớ kĩ lời tôi nói đấy, không được phép báo cảnh sát."
Quý Miên Miên còn chưa kịp quay hẳn người đi thì đột nhiên cổ tay bị kéo lai, một lực cực mạnh kéo cô về phía sau.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, Quý Miên Miên còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã tối sầm lại, trên môi có gì đó mềm mềm, hơi lạnh lạnh.
Ánh mắt Quý Miên Miên trợn to hết cỡ, anh ta... mẹ... lưu... manh...
Lại bị người ta HÔN! HÔN! HÔN!!!!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...