= vũ khí sắc bén của nhân gian
Nhạc Thính Phong nhìn Quý Miên Miên với ánh mắt chẳng tốt lành gì, khiến cô sợ run lên, không dám nhìn Yến Thanh Ti nữa.
Yến Thanh Ti hắng giọng nói với cô: "Chuyện đó... Miên Miên à, không có chuyện gì đâu, em với Tiểu Từ về trước đi, không phải sợ, nhớ kĩ những lời chị nói, về nghỉ đi..."
Yến Thanh Ti tranh thủ lúc mọi người không chú ý liền nháy mắt ra hiệu với Quý Miên Miên mấy lần, ý bảo cô đêm nay đừng tới đó vội, một cô gái đơn thuần như Quý Miên Miên thì sao có thể là đối thủ của tên yêu nam - Diệp Thiều Quang được chứ.
Đợi lát nữa, Nhạc Thính Phong không đi theo cô nữa, cô sẽ tới đó với Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên cắn răng, gật đầu: "Ừm, em.... nhớ rồi, chị, vậy bọn em về trước đây."
Tiểu Từ nhìn hai người cứ thấy có cái gì đó kì lạ, sao hai người cứ như sinh ly tử biệt vậy?
Quý Miên Miên cứ đi được một bước lại ngoảnh lại, sau đó rời đi cùng Tiểu Từ.
Trên đường về, Tiểu Từ cảm thấy tâm trạng của Quý Miên Miên rất sa sút, cậu muốn hỏi cô nhưng lại không dám. Quý Miên Miên suốt cả đoạn đường cứ cúi đầu chùng vai, bất thình lình cô ngẩng mặt lên, tay nắm thành đấm, hét lên: "Quý Miên Miên, mày có thể mà..."
Tiểu Từ giật cả mình, cậu run bắn lên suýt chút nữa còn lệch cả tay lái, cậu nói: "Miên Miên, cậu làm sao thế?"
Quý Miên Miên hất cằm, hai mắt long lanh sáng như sao, nói: "Không sao cả, chỉ là đang cảm thấy đang tràn trề năng lượng thôi."
Nữ thần bảo cô phải nhớ những lời mà chị ấy nói, bảo cô đừng sợ, đây là đang cổ vũ cô, sau đó còn nháy mắt với cô, nhất định là đang khích lệ cô: Miên Miên, em có thể mà, đừng sợ, dũng cảm tới đó đi!
Một tên yêu nam bệnh tật thì có gì đáng sợ chứ, ngay cả một người đàn ông lợi hại như boss mà nữ thần còn thu phục được, cô không bì được với nữ thần, nhưng sao có thể bị hạ bởi một tên ốm đau bệnh tật như hắn được?
Quý Miên Miên siết chặt tay, khớp xương kêu lên mấy tiếng.
Quý Miên Miên, chắc chắn mày có thể làm được!
Không được khiến nữ thần mất mặt!
Nếu Yến Thanh Ti biết, Quý Miên Miên hoàn toàn hiểu sai lời cô chắc cô sẽ khóc thét lên mất.
...
Phòng chơi bài của Tô Tiểu Lục xa hoa tới nỗi khiến Yến Thanh Ti cảm thấy căm ghét lũ nhà giàu, con mẹ nó, đúng là có tiền mà.
Ghế được làm từ gỗ đàn, quân mạt chược cũng được cắt ra từ ngọc miếng, Yến Thanh Ti sờ vào liền nghĩ, mẹ nó, một ván bài ở đây bao nhiêu tiền vậy?
Chỉ là... Yến Thanh Ti nhìn thấy hai gương mặt đẹp trai có hai ba phần giống Tô Tiểu Lục, trong lòng O.O, chuyện gì nữa đây.
Tô Tiểu Lục cười hề hề: "Đây là anh Ba với anh Năm của em, hôm nay cũng mới tới, họ đều tò mò về chị dâu đấy."
Hai người cung kính gọi một tiếng: "Cô."
Nhạc phu nhân thích thú nói: "Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, các con cũng tới rồi à? Đúng lúc lắm, đây là Thanh Ti, con dâu tương lai của cô."
Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân gọi Tiểu Tam, suýt chút nữa thì bật cười (Tiểu Tam là từ chỉ kẻ thứ ba trong một mối quan hệ yêu đương)
Tô Tiểu Tam dáng vẻ tao nhã, anh gật đầu nói: "Chào em dâu."
Tô Tiểu Ngũ mặt lạnh như băng: "Chào chị dâu."
Yến Thanh Ti vội vàng chào hỏi. Lúc chơi bài, Nhạc Thính Phong vừa thấy Tô Tiểu Tam và Tiểu Ngũ đều ngồi xuống, anh liền kéo Yến Thanh Ti lên, nói: "Tiểu Lục, em cố tình gọi hai tên này tới đúng không, cố tình muốn bắt nạt bạn gái anh chứ gì, để anh chơi với mấy người."
Thế là Yến Thanh Ti để Nhạc Thính Phong nhập cuộc, còn cô thì sốt ruột nhìn giờ, không biết Quý Miên Miên có hiểu ý của cô không nữa?
Nhưng, rất tiếc, nửa đêm, Quý Miên Miên đã xuất hiện trước cửa phòng 3701.
Cô tự động viên mình, tự lẩm bẩm, Quý Miên Miên, mày có thể mà, sau đó ấn chuông.
Diệp Thiều Quang nhếch cánh môi bạc, anh biết cô nàng ngốc nghếch kia sẽ tới mà, đi ra mở cửa, nói: "Cô..."
Còn chưa hói hết, trước mắt đã tối sầm, bị người ta dồn lên tường, làn môi mềm chặn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...