Nhưng từ lúc gặp được Yến Thanh Ti, Nhạc phu nhân phát hiện trước kia bà dường như quá thiển cận rồi, phụ nữ còn có thể giống như Thanh Ti vậy.
Không băn khoăn, không sợ, không kiêng kị bất cứ thứ gì.
Vì sao người khác có thể làm tổn thương mình mà mình còn phải nhẫn nhịn? Bản thân có thể hiền lành, nhưng quyết không thể để vì sự hiền lành đó mà khiến mình bị tổn thương.
Giống như Yến Thanh Ti từng nói, làm người đôi khi xấu xa một chút sẽ dễ sống hơn nhiều.
"Vậy sao... bác lại nhìn cháu như vậy?" Yến Thanh Ti hỏi.
Nhạc phu nhân liếc về phía Nhạc Thính Phong: "Bác... tối hôm qua con bị con trai bác vác đi, không cứu được con... bác, chột dạ!"
Yến Thanh Ti cười rộ lên: "Sao bác lại phải lo lắng về việc này? Hai chúng con... ai được hưởng lợi của ai còn chưa biết đâu?"
Nhạc Thính Phong trợn mắt nhìn Yến Thanh Ti, nhớ tới tối hôm qua lúc cô đẩy ngã anh xuống, nói: Tôi tới là được rồi, anh không cần khách khí...
Trong lòng Nhạc Thính Phong lại cười ha hả.
Anh để đũa xuống, nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ đến lượt chuyện tối qua của hai người. Hai người cũng giỏi lắm, nào, giờ nói cho con biết cái cảm giác sau khi gây án là như thế nào đi?"
Yến Thanh Ti ngẩng đầu, bất lực nhìn: "Bác gái... "
Nhạc phu nhân xua tay lia lịa: "Bác... không phải do bác. Sáng sớm nó đã tới tìm bác, bảo Nhạc Bằng Trình đã báo cảnh sát, bác... bác nhất thời... "
Nhạc phu nhân vừa nghe tới Nhạc Bằng Trình đã báo cảnh sát, trong lòng bỗng hoảng sợ, không cần Nhạc Thính Phong tra hỏi đã tự động khai ra hết.
Chính vì thế mà khi nhìn thấy Yến Thanh Ti bà lại càng cảm thấy chột dạ, người ta giúp bà trả thù, kết quả... bà lại đem người ta bán cho con trai.
Nhạc phu nhân cúi đầu, hối lỗi nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti thở dài, cô cũng biết, Nhạc phu nhân chắc chắn không chống đỡ được Nhạc Thính Phong.
Nói thì cứ nói, dù sao cũng không giấu được, Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù bị chỉnh thảm hại như vậy, chắc chắn không thể nào không có phản ứng gì. Coi như cô cùng Nhạc phu nhân không nói thì sớm muộn gì Nhạc Thính Phong cũng biết.
Yến Thanh Ti lại liếc mắt nhìn Nhạc Thính Phong một chút: "Đúng vậy, tối hôm qua chúng tôi đi làm đại sự, thế nào? Không được sao?" Nhạc Thính Phong nhìn cái dáng vẻ “vịt chết vẫn cứng miệng” của Yến Thanh Ti lại càng tức giận.
"Em có nghĩ nhỡ đâu hôm qua hai người bị phát hiện thì hiện tại không phải là đang ngồi đây ăn cơm mà anh vào đồn cảnh sát mang hai người ra đấy."
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Là anh suy nghĩ nhiều thôi, hai chúng tôi vẫn ổn, hơn nữa còn rất vui vẻ nữa."
Nhạc phu nhân ngồi một bên gật đầu liên tục, bày tỏ bà rất đồng ý với Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong quét mắt qua một cái, Nhạc phu nhân lại lập tức ngồi im, không dám ho he gì.
Lúc Yến Thanh Ti còn đang ngủ, Nhạc phu nhân đã bị Nhạc Thính Phong mắng cho đến mức muốn quay về nhà mẹ đẻ tìm an ủi.
"Anh nói là nhỡ đâu, với mấy thủ đoạn mèo cào kia của em, có thể trở về đã là may mắn lắm rồi chứ không phải là do em tài giỏi."
Nhạc phu nhân nhỏ giọng nói: "Không đúng... Thanh Ti rất giỏi, cực kì lợi hại."
Yến Thanh Ti hất cằm lên: "Thủ đoạn của tôi làm sao, tôi cảm thấy kế hoạch của tôi rất hoàn mỹ."
Nhạc phu nhân gật đầu phụ họa: "Đúng vậy..."
Nhạc Thính Phong quay phắt đầu lại: "Nhạc phu nhân, im lặng, lát nữa thì tới lượt mẹ đấy."
Nhạc phu nhân chun chun mũi, dùng tay bụm miệng lại.
Yến Thanh Ti hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói cho anh nghe, việc hôm qua không phải do tôi nhất thời xúc động mà đó là kế hoạch tôi đã suy tính cẩn thận. Đầu tiên, tôi để Miên Miên thông qua tụi "chó săn" tìm tung tích của họ rồi tra được số phòng...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...