Diệp Thiều Quang...
Anh ta hoàn toàn không ngờ được, cô nàng có dây thần kinh to như bắp đùi này lại khó chơi như vậy.
Diệp Thiều Quang đột nhiên nhếch môi cười, khuôn mặt vốn mang vẻ âm nhu hiện tại lại mang dáng vẻ yêu mị. Lồng ngực anh ta trắng nõn, tóc đen buông tán loạn trên trán, đai lưng xốc xếch mang theo vẻ quyến rũ quỷ dị.
Diệp Thiều Quang trầm giọng xuống, khàn khàn nói: "Thật không ngờ, cô lại... thích tôi như vậy, bắt đầu từ lúc nào thế? Hay là vừa thấy đã yêu?"
Đối với loại con gái không có đầu óc như Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang cảm thấy mình nên thay đổi kế hoạch, nếu không, anh ta nhất định sẽ bị lột sạch.
Quý Miên Miên vốn định đánh nhanh diệt gọn, đang chuẩn bị xé quần của Diệp Thiều Quang ra bỗng sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: "Anh nói gì?"
Diệp Thiều Quang vẻ mặt không đứng đắn nói: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Một người phụ nữ đẩy một người đàn ông nằm xuống rồi sờ soạng khắp người anh ta, không phải là vì có tình ý với anh ta thì là gì?"
Quý Miên Miên há miệng, thộn mặt nhìn Diệp Thiều Quang, trên mặt như viết rõ “Tôi vừa ăn phải một con ruồi.”
Một lát sau, Quý Miên Miên mới đem cằm của mình đẩy về chỗ cũ: "Anh không bị bệnh đấy chứ?"
Diệp Thiều Quang: "Không có, tôi rất khỏe mạnh."
"Anh biết anh vừa nói gì không?"
"Biết, tôi nói cô thích tôi, cô không cần xấu hổ, việc này cũng không có gì, tôi cũng không xem thường cô."
Diệp Thiều Quang vẻ mặt đầy quan tâm mà nói.
Quý Miên Miên nắm quần của Diệp Thiều Quang trong tay mà cảm thấy như đang cầm cục than.
Quý Miên Miên ngồi cưỡi trên người Diệp Thiều Quang không nhúc nhích một lúc lâu lại đột nhiên cười lớn, một bên cười một bên lại vỗ lồng ngực Diệp Thiều Quang kêu bộp bộp, âm thanh nghe cực kì mập mờ.
"Ha ha ha... Chẳng lẽ anh cho rằng tôi có ý với anh? Anh cảm thấy tôi thèm khát sắc đẹp của anh nên muốn thịt anh, ha ha ha..."
Sức lực của Quý Miên Miện mạnh cỡ nào thì mọi người biết rồi đấy, một cái vỗ của cô vỗ xuống giống như bị Thiết Sa Chưởng đánh vào vậy. Diệp Thiều Quang cảm thấy nội tạng với xương sườn của mình sắp bị cô ta đập gãy hết rồi, lồng ngực vốn trắng nõn bị vỗ một hồi chuyển luôn thành màu hồng, từng dấu tay chồng chéo trên một chỗ
Quý Miên Miên cười đến trào cả nước mắt, cô xoa xoa bụng nói: "Ha ha ha, anh buồn cười thật đấy, buồn cười quá, say mê sắc đẹp của anh? Anh đó, mặc dù dáng dấp ngon lành, hấp dẫn như phụ nữ, nhưng... trong mắt tôi, người đẹp nhất vĩnh viễn vẫn là nữ thần của tôi, anh không có cửa mà so sánh với nữ thần của tôi đâu?”
Diệp Thiều Quang sắc mặt tối sầm, chỗ ngực cảm giác như bị đập đến nội thương rồi, đau chết mất...
Anh trầm mặt nói: "Tôi nói cho cô một bí mật."
"Cái gì?"
"Cô cúi xuống, có điều bí mật này không thể nói cho bất cứ ai khác."
Quý Miên Miên suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống, cô không sợ Diệp Thiều Quang sẽ làm gì cô, dù sao thì anh ta có làm cái gì cũng đánh không lại cô.
Có điều, Quý Miên Miên có chết cũng không ngờ được, cái thằng khốn nạn này ngay cả điều cơ bản nhất là sự chân thành giữa người với người cũng không có, ngay lúc cô cúi đầu xuống gần sát mặt Diệp Thiều Quang, thì anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên để môi của anh ta lao thẳng vào đôi môi của cô.
Quý Miên Miên ngẩn người, cảm giác lành lạnh trên môi khiến cô lấy lại tinh thần rất nhanh. Một giây tiếp theo chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, cô hành động nhanh như một phản xạ đưa tay tháo khớp cằm của Diệp Thiều Quang ra.
Ngay sau đó Quý Miên Miên lại không khác gì một con thỏ nhảy phắt ra khỏi người Diệp Thiều Quang.
Cô bụm miệng, chỉ thẳng vào Diệp Thiều Quang mà mắng: "Anh... Anh là đồ lưu manh, đồ thần kinh, còn muốn ăn đậu hũ của tôi. Bây giờ tôi thấy việc tôi cần làm nhất không phải lột sạch anh ra nữa mà phải giết người diệt khẩu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...